Cảm nghĩ về bài Quy hứng ( hứng trở về) – Văn mẫu 10 hay nhất

Bạn đang gặp khó khăn khi làm bài tập? Những suy nghĩ về bài hát “Nhiệt huyết” (cảm hứng quay trở lại) ? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu đã được chọn lọc và biên soạn với nội dung súc tích, chi tiết và hay nhất của Trường ĐH KD & CN Hà Nội dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!
Bài văn mẫu Suy nghĩ về bài viết Inspired (Cảm hứng quay trở lại)
“Quê hương là gì mẹ ơi.
Cô giáo dạy phải yêu thương “
Nguyễn Trung Quân lại một lần nữa tự hỏi, đâu là quê hương mà dù đi đâu xa ai cũng phải nhớ, phải yêu, phải tìm về. Quê hương – hai từ mộc mạc, giản dị ấy mà chứa đựng biết bao ý nghĩa. Nhiều nhà văn, nhà thơ luôn tìm được nguồn cảm hứng khi nhắc đến quê hương, Nguyễn Trung Ngạn cũng vậy. Trong một lần đi công tác ở Trung Quốc, ông đã sáng tác tác phẩm “Đói trở về” – Cảm hứng trở về thể hiện nỗi nhớ quê hương tha thiết và mong muốn mau chóng trở về quê hương.
“Lá dâu già vừa chín.
Cơm sớm thơm, ghẹ béo ngậy.
Tôi nghe nói nghèo vẫn tốt
Dù hạnh phúc nơi đất khách quê người cũng không bằng trở về ”.
Nguyễn Trung Ngạn sáng tác ca khúc Đói trở về khi đang đi công tác tại Giang Nam – Trung Quốc. Cuộc sống của một sứ giả cũng đủ đầy, sung túc, nhưng dù vinh hoa phú quý trên quê hương cũng không bằng những gì dân dã, mộc mạc nhất của quê hương. Chính vì vậy, nhà thơ đã sử dụng những hình ảnh thân thuộc nhất của làng quê Việt Nam để dựng lại bức tranh nỗi nhớ quê hương.
Mở đầu bài thơ, Nguyễn Trung Ngạn đã cho ta thấy nỗi nhớ quê hương da diết. Nỗi nhớ ấy đến từ những điều, những điều tưởng chừng như bình dị và chất phác nhất:
“Lá dâu già vừa chín.
Sáng sớm, hoa thơm mùi mỡ ”.
Hai câu thơ mở đầu đều là những hình ảnh rất đỗi thân quen của làng quê ta như cây dâu, con tằm, bông lúa nở, đàn cua béo. Phải nói rằng đó là những hình ảnh đã in sâu vào tâm trí những đứa trẻ lớn lên trên lưng trâu, lớn lên trên cánh đồng lúa bạt ngàn, bao la. Những hình ảnh ấy là dòng hồi tưởng của Nguyễn Trung Ngạn về quê, nhớ quê, nhớ từ những điều bình dị, thân thuộc nhất từ thuở ấu thơ. Việc liệt kê hàng loạt khung cảnh ấy cho thấy nỗi nhớ đang cuộn trào, cháy bỏng trong sâu thẳm con người anh. Nỗi nhớ ấy cũng rất cụ thể, rất thực, nó như gợi lên hương vị của cơm thơm, của ghẹ béo ngậy với bát canh của mẹ. Đó là những hình ảnh rất gợi, bởi nó là máu, là xương, là thịt, gắn bó với cuộc đời của bất kỳ người con nào đã từng lớn lên ở vùng quê. Giống như cha mình, anh cũng thể hiện niềm khao khát quê hương trong từng câu chữ:
“Tôi đi đây, tôi nhớ quê hương của tôi
Nhớ canh rau muống nhớ canh đậu đắng ”.
Mỗi món ăn quen thuộc, mỗi khung cảnh thân thương cứ thế gợi lên trong lòng người xa quê biết bao nỗi nhớ. Nỗi nhớ ấy thật dạt dào, thật sâu sắc! Ở đây, Nguyễn Trung Ngạn không sử dụng bất cứ hình ảnh tượng trưng thông thường nào của thơ cổ, ông chỉ đưa vào thơ của mình những hình ảnh bình dị, thân thuộc nhất để khơi gợi nỗi nhớ quê hương. . Điều này đã góp phần không nhỏ khẳng định xu hướng bình thường hóa trong thơ ca trung đại, phá vỡ quy phạm hình thức vốn có trong thơ ca cổ điển. Nếu ai đã từng đọc qua các bài vọng cổ có thể thấy, văn cổ rất chú trọng đến tính trang trọng của lời ca, sử dụng nhiều hình ảnh ước lệ để tăng tính trang trọng, sâu lắng cho lời ca. Như trong Truyện Kiều của Nguyễn Du, ta thấy những hình ảnh ước lệ như:
“Hoa cười, ngọc bội.
Mây mất màu tóc tuyết nhường màu da “
Tuy nhiên, Nguyễn Trung Ngạn đã phá bỏ quy phạm này để tạo nên một nỗi nhớ quê hương giản dị, khiêm nhường nhưng sâu sắc.
Ở hai câu cuối, người đọc càng cảm nhận sâu sắc hơn nỗi nhớ quê hương:
“Nghe nói ở nhà nghèo vẫn tốt.
Dù hạnh phúc nơi đất khách quê người cũng không bằng trở về ”.
Đi truyền giáo là một công việc gian khổ nhưng được hưởng rất nhiều đặc quyền, danh hiệu, cũng như được thưởng thức nhiều danh lam thắng cảnh và món ăn của các nước, nhưng điều đó không làm Nguyên hài lòng. Trung Ngạn cảm thấy vui hơn. Bởi hình ảnh cánh đồng lúa thơm mùi lúa chín, vị ngon của cua đồng, đàn tằm ăn lá,… cứ lởn vởn trong tâm trí anh. Quê hương tuy nghèo, không xa hoa nhưng cái đẹp, cái bình dị, cái tình mà nó mang lại thì không gì sánh được.
Dù sống ở nơi đất khách quê người xa hoa, náo nhiệt nhưng cảm giác được sống trên quê hương vẫn là điều tuyệt vời nhất đối với anh. Sự sung túc, giàu có không đủ níu chân người xa quê. Lý khách với nỗi nhớ canh cánh trong lòng, không sao dứt ra được. Chẳng thế mà anh lại so sánh ngầm giữa việc ở quê và đi công tác, rằng cuộc sống ở quê tuy nghèo nhưng sung sướng hạnh phúc, cuộc sống nơi đất khách quê người sung sướng nhưng “đi không bằng về”. Nhà thơ đang khao khát được trở về quê hương, về quê thật nhanh để được sống ở nơi có những hình ảnh bình dị, thân thương. Hai câu thơ đều sử dụng biện pháp so sánh, nhưng ở hai tầng ý nghĩa khác nhau, với hai cung bậc cảm xúc khác nhau. Nhà thơ nhắc về quê hương với niềm vui hạnh phúc và cũng là lúc nhắc về “đất khách quê người” với nỗi buồn không nguôi.
Qua lời thơ “Đói trở về”, có thể thấy ẩn chứa trong mỗi câu chữ của ông là một nỗi nhớ quê hương tha thiết, một tình yêu đất nước sâu nặng. Không chỉ vậy, anh còn gửi gắm niềm tự hào dân tộc qua những hình ảnh thơ rất chân thực, giản dị, mang đậm dấu ấn quê hương Việt Nam. Bằng những ngôn từ giản dị nhất, Nguyễn Trung Ngạn đã gợi lên trong tất cả chúng ta một tình yêu đất nước tha thiết và xúc động. Hình ảnh những con tằm, những vườn dâu xanh mướt, những cánh đồng lúa chín, hương vị thơm ngon của bát canh cua sẽ in sâu vào tâm trí mỗi chúng ta.
Khép lại bài thơ, người đọc chúng ta không khỏi xúc động trước nỗi nhớ quê hương da diết, giản dị, chân thành của Nguyễn Trung Ngạn. Tình yêu quê hương đất nước và lòng tự hào dân tộc khi đi công tác xa nhà là nguồn cảm hứng để anh viết nên tác phẩm đặc sắc này. Qua đó, Nguyễn Trung Ngạn cũng muốn nhắn nhủ chúng ta một triết lý sâu sắc rằng: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một nơi để trở về, và đó chính là quê hương!
Vì thế Trường ĐH KD & CN Hà Nội Đã hoàn thành bài văn mẫu Suy nghĩ về bài hát “Cảm hứng trở về”. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và học tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!
Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội
Thể loại: Lớp 10
Thông tin cần xem thêm:
Hình Ảnh về Cảm nghĩ về bài Quy hứng ( hứng trở về) – Văn mẫu 10 hay nhất
Video về Cảm nghĩ về bài Quy hứng ( hứng trở về) – Văn mẫu 10 hay nhất
Wiki về Cảm nghĩ về bài Quy hứng ( hứng trở về) – Văn mẫu 10 hay nhất
Cảm nghĩ về bài Quy hứng ( hứng trở về) – Văn mẫu 10 hay nhất
Cảm nghĩ về bài Quy hứng ( hứng trở về) – Văn mẫu 10 hay nhất -
Bạn đang gặp khó khăn khi làm bài tập? Những suy nghĩ về bài hát “Nhiệt huyết” (cảm hứng quay trở lại) ? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu đã được chọn lọc và biên soạn với nội dung súc tích, chi tiết và hay nhất của Trường ĐH KD & CN Hà Nội dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!
Bài văn mẫu Suy nghĩ về bài viết Inspired (Cảm hứng quay trở lại)
“Quê hương là gì mẹ ơi.
Cô giáo dạy phải yêu thương “
Nguyễn Trung Quân lại một lần nữa tự hỏi, đâu là quê hương mà dù đi đâu xa ai cũng phải nhớ, phải yêu, phải tìm về. Quê hương – hai từ mộc mạc, giản dị ấy mà chứa đựng biết bao ý nghĩa. Nhiều nhà văn, nhà thơ luôn tìm được nguồn cảm hứng khi nhắc đến quê hương, Nguyễn Trung Ngạn cũng vậy. Trong một lần đi công tác ở Trung Quốc, ông đã sáng tác tác phẩm “Đói trở về” – Cảm hứng trở về thể hiện nỗi nhớ quê hương tha thiết và mong muốn mau chóng trở về quê hương.
“Lá dâu già vừa chín.
Cơm sớm thơm, ghẹ béo ngậy.
Tôi nghe nói nghèo vẫn tốt
Dù hạnh phúc nơi đất khách quê người cũng không bằng trở về ”.
Nguyễn Trung Ngạn sáng tác ca khúc Đói trở về khi đang đi công tác tại Giang Nam – Trung Quốc. Cuộc sống của một sứ giả cũng đủ đầy, sung túc, nhưng dù vinh hoa phú quý trên quê hương cũng không bằng những gì dân dã, mộc mạc nhất của quê hương. Chính vì vậy, nhà thơ đã sử dụng những hình ảnh thân thuộc nhất của làng quê Việt Nam để dựng lại bức tranh nỗi nhớ quê hương.
Mở đầu bài thơ, Nguyễn Trung Ngạn đã cho ta thấy nỗi nhớ quê hương da diết. Nỗi nhớ ấy đến từ những điều, những điều tưởng chừng như bình dị và chất phác nhất:
“Lá dâu già vừa chín.
Sáng sớm, hoa thơm mùi mỡ ”.
Hai câu thơ mở đầu đều là những hình ảnh rất đỗi thân quen của làng quê ta như cây dâu, con tằm, bông lúa nở, đàn cua béo. Phải nói rằng đó là những hình ảnh đã in sâu vào tâm trí những đứa trẻ lớn lên trên lưng trâu, lớn lên trên cánh đồng lúa bạt ngàn, bao la. Những hình ảnh ấy là dòng hồi tưởng của Nguyễn Trung Ngạn về quê, nhớ quê, nhớ từ những điều bình dị, thân thuộc nhất từ thuở ấu thơ. Việc liệt kê hàng loạt khung cảnh ấy cho thấy nỗi nhớ đang cuộn trào, cháy bỏng trong sâu thẳm con người anh. Nỗi nhớ ấy cũng rất cụ thể, rất thực, nó như gợi lên hương vị của cơm thơm, của ghẹ béo ngậy với bát canh của mẹ. Đó là những hình ảnh rất gợi, bởi nó là máu, là xương, là thịt, gắn bó với cuộc đời của bất kỳ người con nào đã từng lớn lên ở vùng quê. Giống như cha mình, anh cũng thể hiện niềm khao khát quê hương trong từng câu chữ:
“Tôi đi đây, tôi nhớ quê hương của tôi
Nhớ canh rau muống nhớ canh đậu đắng ”.
Mỗi món ăn quen thuộc, mỗi khung cảnh thân thương cứ thế gợi lên trong lòng người xa quê biết bao nỗi nhớ. Nỗi nhớ ấy thật dạt dào, thật sâu sắc! Ở đây, Nguyễn Trung Ngạn không sử dụng bất cứ hình ảnh tượng trưng thông thường nào của thơ cổ, ông chỉ đưa vào thơ của mình những hình ảnh bình dị, thân thuộc nhất để khơi gợi nỗi nhớ quê hương. . Điều này đã góp phần không nhỏ khẳng định xu hướng bình thường hóa trong thơ ca trung đại, phá vỡ quy phạm hình thức vốn có trong thơ ca cổ điển. Nếu ai đã từng đọc qua các bài vọng cổ có thể thấy, văn cổ rất chú trọng đến tính trang trọng của lời ca, sử dụng nhiều hình ảnh ước lệ để tăng tính trang trọng, sâu lắng cho lời ca. Như trong Truyện Kiều của Nguyễn Du, ta thấy những hình ảnh ước lệ như:
“Hoa cười, ngọc bội.
Mây mất màu tóc tuyết nhường màu da “
Tuy nhiên, Nguyễn Trung Ngạn đã phá bỏ quy phạm này để tạo nên một nỗi nhớ quê hương giản dị, khiêm nhường nhưng sâu sắc.
Ở hai câu cuối, người đọc càng cảm nhận sâu sắc hơn nỗi nhớ quê hương:
“Nghe nói ở nhà nghèo vẫn tốt.
Dù hạnh phúc nơi đất khách quê người cũng không bằng trở về ”.
Đi truyền giáo là một công việc gian khổ nhưng được hưởng rất nhiều đặc quyền, danh hiệu, cũng như được thưởng thức nhiều danh lam thắng cảnh và món ăn của các nước, nhưng điều đó không làm Nguyên hài lòng. Trung Ngạn cảm thấy vui hơn. Bởi hình ảnh cánh đồng lúa thơm mùi lúa chín, vị ngon của cua đồng, đàn tằm ăn lá,… cứ lởn vởn trong tâm trí anh. Quê hương tuy nghèo, không xa hoa nhưng cái đẹp, cái bình dị, cái tình mà nó mang lại thì không gì sánh được.
Dù sống ở nơi đất khách quê người xa hoa, náo nhiệt nhưng cảm giác được sống trên quê hương vẫn là điều tuyệt vời nhất đối với anh. Sự sung túc, giàu có không đủ níu chân người xa quê. Lý khách với nỗi nhớ canh cánh trong lòng, không sao dứt ra được. Chẳng thế mà anh lại so sánh ngầm giữa việc ở quê và đi công tác, rằng cuộc sống ở quê tuy nghèo nhưng sung sướng hạnh phúc, cuộc sống nơi đất khách quê người sung sướng nhưng “đi không bằng về”. Nhà thơ đang khao khát được trở về quê hương, về quê thật nhanh để được sống ở nơi có những hình ảnh bình dị, thân thương. Hai câu thơ đều sử dụng biện pháp so sánh, nhưng ở hai tầng ý nghĩa khác nhau, với hai cung bậc cảm xúc khác nhau. Nhà thơ nhắc về quê hương với niềm vui hạnh phúc và cũng là lúc nhắc về “đất khách quê người” với nỗi buồn không nguôi.
Qua lời thơ “Đói trở về”, có thể thấy ẩn chứa trong mỗi câu chữ của ông là một nỗi nhớ quê hương tha thiết, một tình yêu đất nước sâu nặng. Không chỉ vậy, anh còn gửi gắm niềm tự hào dân tộc qua những hình ảnh thơ rất chân thực, giản dị, mang đậm dấu ấn quê hương Việt Nam. Bằng những ngôn từ giản dị nhất, Nguyễn Trung Ngạn đã gợi lên trong tất cả chúng ta một tình yêu đất nước tha thiết và xúc động. Hình ảnh những con tằm, những vườn dâu xanh mướt, những cánh đồng lúa chín, hương vị thơm ngon của bát canh cua sẽ in sâu vào tâm trí mỗi chúng ta.
Khép lại bài thơ, người đọc chúng ta không khỏi xúc động trước nỗi nhớ quê hương da diết, giản dị, chân thành của Nguyễn Trung Ngạn. Tình yêu quê hương đất nước và lòng tự hào dân tộc khi đi công tác xa nhà là nguồn cảm hứng để anh viết nên tác phẩm đặc sắc này. Qua đó, Nguyễn Trung Ngạn cũng muốn nhắn nhủ chúng ta một triết lý sâu sắc rằng: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một nơi để trở về, và đó chính là quê hương!
Vì thế Trường ĐH KD & CN Hà Nội Đã hoàn thành bài văn mẫu Suy nghĩ về bài hát “Cảm hứng trở về”. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và học tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!
Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội
Thể loại: Lớp 10
[rule_{ruleNumber}]
Bạn đang gặp khó khăn khi làm bài tập? Những suy nghĩ về bài hát “Nhiệt huyết” (cảm hứng quay trở lại) ? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu đã được chọn lọc và biên soạn với nội dung súc tích, chi tiết và hay nhất của Trường ĐH KD & CN Hà Nội dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!
Bài văn mẫu Suy nghĩ về bài viết Inspired (Cảm hứng quay trở lại)
“Quê hương là gì mẹ ơi.
Cô giáo dạy phải yêu thương “
Nguyễn Trung Quân lại một lần nữa tự hỏi, đâu là quê hương mà dù đi đâu xa ai cũng phải nhớ, phải yêu, phải tìm về. Quê hương – hai từ mộc mạc, giản dị ấy mà chứa đựng biết bao ý nghĩa. Nhiều nhà văn, nhà thơ luôn tìm được nguồn cảm hứng khi nhắc đến quê hương, Nguyễn Trung Ngạn cũng vậy. Trong một lần đi công tác ở Trung Quốc, ông đã sáng tác tác phẩm “Đói trở về” – Cảm hứng trở về thể hiện nỗi nhớ quê hương tha thiết và mong muốn mau chóng trở về quê hương.
“Lá dâu già vừa chín.
Cơm sớm thơm, ghẹ béo ngậy.
Tôi nghe nói nghèo vẫn tốt
Dù hạnh phúc nơi đất khách quê người cũng không bằng trở về ”.
Nguyễn Trung Ngạn sáng tác ca khúc Đói trở về khi đang đi công tác tại Giang Nam – Trung Quốc. Cuộc sống của một sứ giả cũng đủ đầy, sung túc, nhưng dù vinh hoa phú quý trên quê hương cũng không bằng những gì dân dã, mộc mạc nhất của quê hương. Chính vì vậy, nhà thơ đã sử dụng những hình ảnh thân thuộc nhất của làng quê Việt Nam để dựng lại bức tranh nỗi nhớ quê hương.
Mở đầu bài thơ, Nguyễn Trung Ngạn đã cho ta thấy nỗi nhớ quê hương da diết. Nỗi nhớ ấy đến từ những điều, những điều tưởng chừng như bình dị và chất phác nhất:
“Lá dâu già vừa chín.
Sáng sớm, hoa thơm mùi mỡ ”.
Hai câu thơ mở đầu đều là những hình ảnh rất đỗi thân quen của làng quê ta như cây dâu, con tằm, bông lúa nở, đàn cua béo. Phải nói rằng đó là những hình ảnh đã in sâu vào tâm trí những đứa trẻ lớn lên trên lưng trâu, lớn lên trên cánh đồng lúa bạt ngàn, bao la. Những hình ảnh ấy là dòng hồi tưởng của Nguyễn Trung Ngạn về quê, nhớ quê, nhớ từ những điều bình dị, thân thuộc nhất từ thuở ấu thơ. Việc liệt kê hàng loạt khung cảnh ấy cho thấy nỗi nhớ đang cuộn trào, cháy bỏng trong sâu thẳm con người anh. Nỗi nhớ ấy cũng rất cụ thể, rất thực, nó như gợi lên hương vị của cơm thơm, của ghẹ béo ngậy với bát canh của mẹ. Đó là những hình ảnh rất gợi, bởi nó là máu, là xương, là thịt, gắn bó với cuộc đời của bất kỳ người con nào đã từng lớn lên ở vùng quê. Giống như cha mình, anh cũng thể hiện niềm khao khát quê hương trong từng câu chữ:
“Tôi đi đây, tôi nhớ quê hương của tôi
Nhớ canh rau muống nhớ canh đậu đắng ”.
Mỗi món ăn quen thuộc, mỗi khung cảnh thân thương cứ thế gợi lên trong lòng người xa quê biết bao nỗi nhớ. Nỗi nhớ ấy thật dạt dào, thật sâu sắc! Ở đây, Nguyễn Trung Ngạn không sử dụng bất cứ hình ảnh tượng trưng thông thường nào của thơ cổ, ông chỉ đưa vào thơ của mình những hình ảnh bình dị, thân thuộc nhất để khơi gợi nỗi nhớ quê hương. . Điều này đã góp phần không nhỏ khẳng định xu hướng bình thường hóa trong thơ ca trung đại, phá vỡ quy phạm hình thức vốn có trong thơ ca cổ điển. Nếu ai đã từng đọc qua các bài vọng cổ có thể thấy, văn cổ rất chú trọng đến tính trang trọng của lời ca, sử dụng nhiều hình ảnh ước lệ để tăng tính trang trọng, sâu lắng cho lời ca. Như trong Truyện Kiều của Nguyễn Du, ta thấy những hình ảnh ước lệ như:
“Hoa cười, ngọc bội.
Mây mất màu tóc tuyết nhường màu da “
Tuy nhiên, Nguyễn Trung Ngạn đã phá bỏ quy phạm này để tạo nên một nỗi nhớ quê hương giản dị, khiêm nhường nhưng sâu sắc.
Ở hai câu cuối, người đọc càng cảm nhận sâu sắc hơn nỗi nhớ quê hương:
“Nghe nói ở nhà nghèo vẫn tốt.
Dù hạnh phúc nơi đất khách quê người cũng không bằng trở về ”.
Đi truyền giáo là một công việc gian khổ nhưng được hưởng rất nhiều đặc quyền, danh hiệu, cũng như được thưởng thức nhiều danh lam thắng cảnh và món ăn của các nước, nhưng điều đó không làm Nguyên hài lòng. Trung Ngạn cảm thấy vui hơn. Bởi hình ảnh cánh đồng lúa thơm mùi lúa chín, vị ngon của cua đồng, đàn tằm ăn lá,… cứ lởn vởn trong tâm trí anh. Quê hương tuy nghèo, không xa hoa nhưng cái đẹp, cái bình dị, cái tình mà nó mang lại thì không gì sánh được.
Dù sống ở nơi đất khách quê người xa hoa, náo nhiệt nhưng cảm giác được sống trên quê hương vẫn là điều tuyệt vời nhất đối với anh. Sự sung túc, giàu có không đủ níu chân người xa quê. Lý khách với nỗi nhớ canh cánh trong lòng, không sao dứt ra được. Chẳng thế mà anh lại so sánh ngầm giữa việc ở quê và đi công tác, rằng cuộc sống ở quê tuy nghèo nhưng sung sướng hạnh phúc, cuộc sống nơi đất khách quê người sung sướng nhưng “đi không bằng về”. Nhà thơ đang khao khát được trở về quê hương, về quê thật nhanh để được sống ở nơi có những hình ảnh bình dị, thân thương. Hai câu thơ đều sử dụng biện pháp so sánh, nhưng ở hai tầng ý nghĩa khác nhau, với hai cung bậc cảm xúc khác nhau. Nhà thơ nhắc về quê hương với niềm vui hạnh phúc và cũng là lúc nhắc về “đất khách quê người” với nỗi buồn không nguôi.
Qua lời thơ “Đói trở về”, có thể thấy ẩn chứa trong mỗi câu chữ của ông là một nỗi nhớ quê hương tha thiết, một tình yêu đất nước sâu nặng. Không chỉ vậy, anh còn gửi gắm niềm tự hào dân tộc qua những hình ảnh thơ rất chân thực, giản dị, mang đậm dấu ấn quê hương Việt Nam. Bằng những ngôn từ giản dị nhất, Nguyễn Trung Ngạn đã gợi lên trong tất cả chúng ta một tình yêu đất nước tha thiết và xúc động. Hình ảnh những con tằm, những vườn dâu xanh mướt, những cánh đồng lúa chín, hương vị thơm ngon của bát canh cua sẽ in sâu vào tâm trí mỗi chúng ta.
Khép lại bài thơ, người đọc chúng ta không khỏi xúc động trước nỗi nhớ quê hương da diết, giản dị, chân thành của Nguyễn Trung Ngạn. Tình yêu quê hương đất nước và lòng tự hào dân tộc khi đi công tác xa nhà là nguồn cảm hứng để anh viết nên tác phẩm đặc sắc này. Qua đó, Nguyễn Trung Ngạn cũng muốn nhắn nhủ chúng ta một triết lý sâu sắc rằng: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một nơi để trở về, và đó chính là quê hương!
Vì thế Trường ĐH KD & CN Hà Nội Đã hoàn thành bài văn mẫu Suy nghĩ về bài hát “Cảm hứng trở về”. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và học tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!
Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội
Thể loại: Lớp 10
Bạn thấy bài viết Cảm nghĩ về bài Quy hứng ( hứng trở về) – Văn mẫu 10 hay nhất có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Cảm nghĩ về bài Quy hứng ( hứng trở về) – Văn mẫu 10 hay nhất bên dưới để https://hubm.edu.vn/ có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website ĐH KD & CN Hà Nội
Nguồn: hubm.edu.vn
#Cảm #nghĩ #về #bài #Quy #hứng #hứng #trở #về #Văn #mẫu #hay #nhất