Trang thông tin tổng hợp
Trang thông tin tổng hợp
  • chính tả
  • giáo dục
  • Tiếng Việt
chính tả giáo dục Tiếng Việt
  1. Trang chủ
  2. chính tả
Mục Lục

Yukiht

avatar
Xuka
07:00 20/10/2025

Mục Lục

Mình xem film trước rồi mới mua sách đọc. Mình vẫn thích tựa đề “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” hơn là dùng từ “thanh xuân” bởi “chúng ta” gợi lên rất nhiều sự chân thành, mộc mạc hơn là “thanh xuân” bóng bẩy.

Film là 1 bản dựng vô cùng thành công, chính là vì quá yêu thích bộ film mà mình mới mua luôn bộ sách này.

Có rất nhiều điều mình thích ở “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” mà phải đọc, phải thấm, phải đi từ đầu đến cuối và thậm chí khi đóng sách lại bạn mới thấy hết “Điều gì thực sự là tuyệt vời nhất”.

Mình bắt đầu yêu câu chuyện từ cái tên của 2 nhân vật chính - Cảnh Cảnh/ Dư Hoài (canh cánh trong lòng). Người ta luôn nói, tình yêu thuở thiếu thời bao giờ cũng là tình yêu đẹp nhất bởi khi ấy bạn lần đầu tiên biết rung động. Cái rung động đầu đời không phải kiểu mãnh liệt mà chính là khẽ khàng giật mình, nâng niu cảm xúc trong tim, đến nhìn cũng chỉ dám hé mắt đôi chút, cũng chẳng dám nhìn lâu, lo được lo mất. Cảnh Cảnh đem lòng thích Dư Hoài từ đôi mắt hí, từ nụ cười lấp ló chiếc răng khểnh, từ sự tự tin đầy sống động.

Thật ra thì nội dung trải dài của “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” rất dễ đoán, là bối cảnh trường học, là 1 thời tuổi trẻ đầy sôi nổi của 1 nhóm bạn trẻ, vui có, buồn có, cãi cọ có rồi ôm nhau khóc có. Chỉ là cách viết của BNTA khiến người ta đắm mình vào không khí đó rồi bất chợt bắt gặp lại chính là câu chuyện thuở xưa của mình. Để rồi khi gấp sách lại, vẫn cứ bâng khuâng nhớ về mái trường cũ, bộ đồng phục nồng mùi mồ hôi sau những giờ thể dục, nhớ thầy cô, bạn cũ, nhớ ánh mắt, nụ cười ai đó đã từng khiến bạn hạnh phúc.

Ai đó từng bảo “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” chính là “thanh xuân”, phải, nhưng với mình, “điều tuyệt vời nhất” chính là khi Cảnh Cảnh trưởng thành đã hiểu ra - “chúng ta cùng nhau mới là tuyệt nhất”.

Tình yêu trong câu chuyện được BNTA viết lên rất đẹp dẫu tình yêu không thành thì không thể vì vậy mà nói rằng đó không phải là hồi ức đáng quý.

Giản Đơn yêu Hàn Tự, cô bé yêu bằng tất cả những tình cảm đơn thuần trong sáng nhất. Cô bé lo lắng, chăm sóc cho Hàn Tự từng bữa sáng, đem hết tâm tình của người thiếu nữ đặt lên Hàn Tự. Chỉ là dù Giản Đơn có làm nhiều hơn nữa, có cố gắng nhiều hơn nữa thì trái tim Hàn Tự vĩnh viễn không thuộc về cô. “Giản Đơn từng cho rằng Hàn Tự không thích nói chuyện. Sau này cô ấy mới biết, Hàn Tự chỉ là không thích nói chuyện với cô ấy mà thôi.” Buông tay Hàn Tự, điều mình thích nhất ở Giản Đơn tựa như cái tên của cô ấy chính là cắn răng chấp nhận, không trách cứ điều gì, lẳng lặng ra đi bởi cô ấy đã hiểu “Cậu ấy thích tớ đối xử tốt với cậu ấy nhưng cậu ấy lại không thích tớ.” Sự thật đau đớn như vậy nhưng 1 người không yêu mình, có muốn bạn cũng không thể cưỡng cầu. “Không phải đâu! Tớ vẫn luôn như con thiêu thân lao vào đống lửa, không thể trách bất kì ai. Cậu ấy cũng không hứa hẹn gì với tớ, rằng tớ đối xử tốt với cậu ấy thì cậu ấy sẽ cưới tớ. Cậu ấy có sai gì đâu chứ?”

Nếu so sánh giữa Giản Đơn và Cảnh Cảnh, mình nghĩ có lẽ với câu chuyện sau này thì Giản Đơn là người may mắn hơn bởi cô ấy đã xác định buông tay và bước vào hành trình mới. Còn Cảnh Cảnh, dù là năm 18 tuổi hay 26 tuổi chưa 1 lần bước ra được khỏi bóng dáng của Dư Hoài.

“Năm tháng bỏ qua cho cậu ấy nhưng lại chẳng bỏ qua tôi.” Bởi với Cảnh Cảnh dù là 5 năm hay 10 năm, thì trái tim cô ấy vẫn ấp ủ hình bóng của người con trai đó. Để Cảnh Cảnh là người kể chuyện, bởi cô ấy - miễn là chuyện của Dư Hoài đều không quên được. Là cậu bé năm nào với 1 lời đã định “làm bạn cùng bàn mãi nhé”. Là cậu thiếu niên không ngại việc liên tục kiến nghị với thầy dạy Toán “em không hiểu” để ai kia được nghe giảng lại. Là cậu thiếu niên cao ngạo dùng tấm rèm che cho ai đó đó ngủ ngon. Từng chút ký ức, từng chút trí nhớ của Cảnh Cảnh vĩnh viễn là hình bóng của Dư Hoài. Không phải Cảnh Cảnh không muốn buông bỏ, cô ấy đã làm mọi cách tìm Dư Hoài, chờ đợi đến tuyệt vọng, chờ đến mức việc buông bỏ không còn là lựa chọn mà là bắt buộc. “Có những lời chưa nói, vậy bỏ đi. Có những câu chuyện chưa viết xong, cũng bỏ đi thôi.” “Chỉ cần cậu ấy chưa chết thì sẽ không biến mất hoàn toàn. Nếu tôi thật sự muốn tìm cạu ấy thì thực ra cũng không khó. Chỉ là tôi không muốn và cũng như trong ba năm chúng tôi cùng học ở Bắc Kinh, cậu ấy cũng không một lần đến tìm tôi.” Vậy mà khi Dư Hoài xuất hiện, Cảnh Cảnh nhát gan - khờ khạo đã dùng hết dũng khí của bản thân ôm lấy người ấy, cưỡng hôn người ấy. Đây là đoạn truyện mình thích nhất, bởi 1 người con gái phải yêu thế nào mới có được dũng khí lớn như vậy, với Cảnh Cảnh người để cô ấy trao nụ hôn, người cô ấy muốn giao ra bản thân, trên đời chỉ có 1 Dư Hoài. Nỗi nhớ Dư Hoài của Cảnh Cảnh được viết rất hay, không phải nhớ là cứ vật vã khóc lóc hoặc ngồi than thở hoặc nói lên nỗi lòng. Cô bé ấy, cái gì cũng giấu vào tim, dùng nụ cười để che lấp nỗi thương nhớ ấy. Cô ấy vẫn sống, vẫn đi học, vẫn tốt nghiệp và cũng tìm được việc làm phù hợp. Cuộc sống vẫn trôi, vẫn lạc quan nhưng đâu đó là hình bóng Dư Hoài luôn tồn tại. Năm năm tháng tháng có trôi qua nữa vì Cảnh Cảnh năm 19 vĩnh viễn ở lại song hành cùng Cảnh Cảnh 26 tuổi chờ 1 lời của cậu thiếu niên kia. Mình đã lặng người khi đọc những dòng này “Tôi chịu được, tôi không hề khóc. Vốn dĩ đã ăn mặc rất lịch sự rồi mà còn ngồi bên vệ đường nơi con phố đông người, tôi mà còn lau nước mắt nữa thì chắc chưa đến 5 phút sau sẽ có ca sĩ đường phố đến hát cho tôi bài “Bắc Kinh, Bắc Kinh”. Cho nên tôi không khóc, tôi chỉ cười chính bản thân mình.” Cô ấy không khóc còn mình thì nước mắt đã lăn dài trên má.

“Điều mà tôi muốn bây giờ, thứ mà tôi muốn biết năm đó, tôi đã bỏ ra nỗ lực lớn nhất rồi. Bao gồm cả việc mặt dày cưỡng hôn cậu ấy, bao gồm cả việc kéo tay truy hỏi… ít nhất tôi biết hiện tại chúng tôi không có khả năng, cũng biết năm đó cậu ấy không hề có gì muốn nói với tôi. Cảnh Cảnh năm 19 và Cảnh Cảnh năm 26 tuổi đều nên biết thỏa mãn. Vậy thì, rốt cuộc tôi khóc cái gì?”

Sau khi film chiếu khán giả TQ đã dấy lên 1 châm ngôn “Thanh xuân nợ tôi 1 Dư Hoài”, còn với mình thì xin phép là mình yêu thương Cảnh Cảnh hơn bởi sự dũng cảm của cô ấy cuối cùng đã mang lại “Điều tuyệt vời nhất - họ có nhau. Cô ấy và cậu ấy gặp nhau khi cậu ấy là cậu ấy tuyệt vời nhất. Cô ấy và cậu ấy đến được với nhau khi cậu ấy mất đi ánh sáng còn cô ấy lại là cô ấy tuyệt vời nhất.”

Quote:

  1. Vì thế, ngay 1 điều cuối cùng để ảo tưởng cùng biến mất. Đây chẳng phải là chiêu khích tướng, bởi vì trong lòng của bố không bao giờ vì mẹ mà xúc động nữa. Thế nhưng, bố tôi đã từng chờ đợi, bây giờ không còn nghĩa vụ phải tiếp tục chờ đời nữa. Ông cũng có quyền được hạnh phúc, chỉ là tôi vẫn lầm tưởng rằng, họ luôn đặt hạnh phúc của tôi ở vị trí đầu tiên.
  2. Điều mà dễ dàng làm con người ta cảm thấy ấm áp và kinh hỉ đó là người xa lạ, vì bạn đối với người đó không có kỳ vọng gì cả. Điều mà dễ dàng làm con người ta cảm thấy tim lạnh giá và bi ai đó là người thân, vì bạn yêu họ.
  3. Mặc dù trước đây tôi chưa từng nhận thức qua, nhưng cũng biết rằng, có lúc giờ nghỉ giải lao và nghi lễ kéo cờ là được mọi người mong chờ nhất. Trong biển người mênh mông này, họ luôn tìm kiếm 1 người mà họ muốn nhìn, mà nghi lễ rườm rà không thú vị này lại trở thành 1 hồi ức có 1 không 2.
  4. Chúng tôi đều bỏ chổi và giẻ lau bảng xuống, cùng sánh vai ngồi trên bục giảng, chân khua khua trong không trung. Bên tay phải là ánh tà dương mượt mà như tranh thủy mặc bên ngoài khung cửa sổ, mép bên có thứ tình cảm hết ấm áp, thực thực hư hư, đẹp đến mức khó phân thật giả. Sau n ày, tôi vô số lần nhớ về cảnh tượng năm đó, tôi luôn hoài nghi có khi nào kí ức của tôi xuất hiện sai sót gì đó chăng? Buổi chiều hoàng hôn của tiệc liên hoan đó, dài đến vậy nhưng cũng ngắn ngủi làm sao, yên tĩnh đến vậy nhưng cũng ồn ã làm sao. Dài như vậy, như kí ức đẹp của cả 1 đời người cũng tiêu hao hết. Nhưng lại ngắn ngủi đến thế, ngắn như vòng xoay như con ngựa gỗ trong khu vui chơi, trẻ con chơi không biết thế nào là chán. Yên tĩnh như vậy, khiến tôi không dám tin, tất cả mọi người dường như đều lui khỏi sàn diễn, nhường chỗ cho tôi. Nhưng lại huyên náo đến thế, trong đôi mắt của tôi chỉ ngập tràn nụ cười sung mãn trí lực của cậu ấy.
  5. Dường như lúc đó tôi đã nhìn thấy được kết cục của câu chuyện. Ở cái thời thanh xuân chen chúc chật chội ấy, cậu ấy tiễn tôi 1 đoạn đường, sau đó quay người bước đi trên con đường của mình. Thế giới của cậu ấy rất lớn, con đường rất dài, rất xa, tôi chỉ có thể đứng ở cánh cổng nhà mình, cô độc mà giữ trời đất nhỏ bé của mình, đưa mắt nhìn cậu ấy rời đi.
  6. Đa số chúng tôi đều cho rằng đó đều là những ngày gian khổ nhất, ngoảnh lại nhìn lại thấy những ngày đó là những ngày vui vẻ nhất. Chỉ là trong những tháng ngày gian nan đó đã làm hao mòn rất nhiều sự ấm áp đáng quý, đến khi có những ngày tháng ung dung nhẹ nhàng, chúng tôi lại không còn nhiều dũng khí nữa.
  7. Từ bé chúng ta đã nhận được tình yêu của cha mẹ và coi đó là lẽ dĩ nhiên, vô điều kiện mà có được, cuối cùng lại chiều hư chúng ta. Phải biết rằng, 1 số tình cảm cần phải tự bản thân mình giành lấy và cũng cần phải nghe duyên trời định, thậm chí khi cầu mà không được sẽ hoảng sợ vô cùng.
  8. Nói cho cùng tôi cũng không hiểu, tôi thật sự không hiểu tại sao có những người có thể ở độ tuổi thích hợp kết hôn, lấy hôn nhân làm mục đích mà cùng người lạ cùng chăn lại cùng gối. Khi hơi thở của người lạ phả tới, không cảm thấy buồn nôn ư? Không cảm thấy sợ ư? Không cảm thấy không cam tâm ư?
  9. Thế giới của người trưởng thành thật là tốt. Lúc nhỏ có những chuyện đau lòng mà cũng có những lúc buồn bã, chán nản, còn hiện tại công việc bận rộn chẳng cho phép bạn nghĩ gì về chúng nữa, vì thế rửa mặt, lắc lắc đầu, ôm con tim vỡ nát đi kiếm tiền.
  10. Tôi nhớ đến đêm đó, 1 Cảnh Cảnh đã từng dùng 1 tay đẩy đàn anh sang 1 bên, cũng giống như chị Lạc Chỉ bây giờ, không tâm đến tất cả mà nhào đến Dư Hoài bên cạnh, không biết xấu hổ là gì mà hôn cậu ấy điên cuồng. Cậu ấy không hệ cự tuyệt tôi. Người hôn cậu ấy không phải là cô bạn nhát cáy cùng bàn, Cảnh Cảnh đó không có dũng khí ấy. Là tôi. Sự kiên trì và thỏa hiệp ước muốn được ôm cậu ấy, muốn được hôn cậu ấy, muốn được ở bên cậu ấy, thương yêu cậu ấy, muốn được bên cậu ấy cùng nhau đối mặt với tương lai không biết trước là tôi. Tôi nhớ cậu ấy, nỗi nhớ chưa từng nguôi ngoai sau ngần ấy năm. Thời gian thay đổi chúng ta, nhưng lại không thể thay đổi tình yêu.
  11. Ý nghĩa của tình yêu vốn dĩ chính là 2 người ở bên nhau, xoay chuyển bàn tay vận mệnh. Chúng ta ở bên nhau chính là điều tuyệt vời nhất.

0 Thích
Chia sẻ
  • Chia sẻ Facebook
  • Chia sẻ Twitter
  • Chia sẻ Zalo
  • Chia sẻ Pinterest
In
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS

Trang thông tin tổng hợp hubm

Website hubm là blog chia sẻ vui về đời sống ở nhiều chủ đề khác nhau giúp cho mọi người dễ dàng cập nhật kiến thức. Đặc biệt có tiêu điểm quan trọng cho các bạn trẻ hiện nay.

© 2025 - hubm

Kết nối với hubm

https://nghengu.vn/
Trang thông tin tổng hợp
  • Trang chủ
  • chính tả
  • giáo dục
  • Tiếng Việt
Đăng ký / Đăng nhập
Quên mật khẩu?
Chưa có tài khoản? Đăng ký