Giáo Dục

Phân tích 17 câu giữa bài Vội vàng ngắn gọn

Bạn đang gặp khó khăn khi viết bài luận của mình? Phân tích 17 câu giữa bài vội vàng? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu đã được chọn lọc và biên soạn với nội dung hay nhất của Trường ĐH KD & CN Hà Nội dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!

Phân tích 17 câu giữa đoạn văn vội vàng – Bài mẫu

Trong “Thi nhân Việt Nam”, nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã từng khẳng định: “Thơ Xuân Diệu là nguồn sống dồi dào chưa từng có ở vùng non nước yên ả này”. Nhắc đến Xuân Diệu, chúng ta không thể không nhắc đến một bài thơ mang đậm dấu ấn và phong cách của ông – Vội vàng. Rút ra từ tập thơ “Vội vàng” là nỗi ám ảnh của Xuân Diệu về thời gian và tình yêu, khát sống. Nếu phần đầu của bài thơ nói về khát vọng táo bạo và vẻ đẹp độc đáo của mùa xuân thì ở phần hai, nhà thơ lại giải thích lý do sống vội.

Tại sao Xuân Diệu lại vội vàng tiếc nuối mùa xuân còn đang đơm hoa kết trái? Có lẽ vì nhà thơ có một quan niệm rất mới về thời gian:

Mùa xuân đang đến có nghĩa là mùa xuân đang đi qua

Xuân trẻ nghĩa là xuân sẽ già

Và mùa xuân kết thúc nghĩa là tôi cũng ra đi

Trái tim tôi rộng lớn nhưng thiên đường thì thắt chặt


Đừng để tuổi trẻ của thế giới kéo dài.

Nếu như người xưa luôn bình thản trước dòng chảy của thời gian vì cho rằng thời gian tuần hoàn thì Xuân Diệu lại cho rằng thời gian, thanh xuân và tuổi trẻ sẽ không bao giờ trở lại. Vì vậy, Xuân Diệu luôn hoang mang, lo lắng khi thời gian trôi đi. Nhà thơ không chỉ tiếc mùa, tháng, ngày mà còn tiếc từng giây, từng phút. Trong một bài thơ khác, nhà thơ cũng nói:

Tôi từ phút đó đến phút này

Nhà thơ lo sợ tuổi trẻ sẽ qua đi, tuổi già sẽ sớm ập đến bởi thời gian như một dòng chảy mà mỗi giây phút trôi qua là mất đi vĩnh viễn. Việc sử dụng các cặp từ đối lập “sang – qua”, “non” đã thể hiện sự cảm nhận tinh tế của nhà thơ về bước đi của thời gian. Cùng với hàng loạt câu thơ văn xuôi xác định và sự lặp lại liên tục của hàm ý “nghĩa”, Xuân Diệu khẳng định chắc nịch một chân lý không thể phủ nhận: Dù mùa xuân đến nhưng mùa xuân vẫn còn trẻ. nhưng thanh xuân sẽ qua đi, sẽ già đi, sẽ kết thúc, và tuổi trẻ cũng sẽ tàn lụi. Đứng trước sự thật hiển nhiên nhưng phũ phàng ấy, Xuân Diệu không khỏi bàng hoàng. Những dấu phẩy liên tiếp được huy động tạo nên một vần thơ da diết, nghẹn ngào.

Để thuyết phục mọi người tin vào chân lý rằng mùa xuân của tuổi trẻ là tuyến tính, Xuân Diệu đã chủ động đối thoại và tranh luận để bác bỏ suy nghĩ cố hữu của mọi người rằng mùa xuân vẫn có tính chu kỳ:

Làm sao tôi có thể nói rằng mùa xuân vẫn còn lưu chuyển

Nếu tuổi trẻ không hai lần gục ngã

Với Xuân Diệu, tuổi trẻ một đi không trở lại nên không thể nói mùa xuân là tuần hoàn. Vậy nên Xuân Diệu tiếc xuân nhưng thực ra là tiếc tuổi trẻ. Và đó là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự nửa vội vàng của nhà thơ vào dịp đầu xuân:

Còn trời đất nhưng mãi mãi không có em

Vì vậy, tôi cảm thấy tiếc cho cả thế giới

Phải, giữa cái bao la của vũ trụ, cái vô cùng, vô tận của thời gian, tuổi trẻ, đời người bỗng trở nên quá ngắn ngủi và mong manh, chỉ như bóng mình qua khung cửa sổ, như một tia chớp. . Suy ngẫm về điều đó, trăn trở về điều đó, Xuân Diệu đã mang đến một cảm giác mới lạ, sầu bi trong thơ ca Việt Nam.

“Với quan niệm một chiều, một đi không trở lại và với một tâm hồn nhạy cảm đến mức nghe thấy cả những giấc mơ” (Thế Lữ), Xuân Diệu cảm nhận sâu sắc sự tàn lụi, lụi tàn đang diễn ra một cách âm thầm. trong lòng vũ trụ trên cả hai trục không gian và thời gian.

Mùi tháng năm đượm hương phôi pha.

Sông núi vẫn rì rào tạm biệt

Gió đẹp thì thầm trong lá xanh

Bạn đang tức giận vì bạn phải bay đi?

Tiếng chim rộn ràng bỗng ngừng kêu

Bạn có sợ sự tàn lụi sắp xảy ra không?

Thời gian buồn vui lẫn lộn chia phôi, khắp nơi trong không gian vang lên tiếng chia tay, thì thầm chia tay. Gió vờn trên lá không phải là âm thanh vui tươi, sôi động của thiên nhiên mà là vì tiếc nuối trước dòng chảy của thời gian. Tiếng chim hót, tiếng nhạc xuân tươi vui bỗng nhiên dừng lại, chẳng có gì nguy hiểm cả mà vì sợ tàn lụi, khô héo. Vì vậy mọi thứ đều không thể chống lại quy luật tàn khốc tàn phai của tự nhiên. Chịu ảnh hưởng sâu sắc của thuyết tương tác trong biểu tượng Pháp, Xuân Diệu không chỉ mang đến một cảm nhận tinh tế rất mới, rất Tây, rất hiện đại về thời gian:

Mùi tháng năm đầy hương phôi pha.

Thời gian vốn dĩ vô hình, không hư ảo, không mùi, không vị, đi vào thơ Xuân Diệu bỗng có mùi, vị của sự chia cắt. Thơ trung đại, ngay cả thơ mới, hiếm khi có cảm giác như vậy.

Khép lại phần đầu của bài thơ – phần lý giải vì sao phải sống vội là dòng cảm xúc dạt dào:

Không bao giờ, oh! Không bao giờ lặp lại…

Nhanh lên, mùa giải vẫn chưa kết thúc

Đến đây, nhà thơ đã nhận ra rằng không bao giờ có thể tắt nắng buộc gió, giữ mãi tuổi thanh xuân. Khát vọng cháy bỏng, khát khao táo bạo đã tan thành mây khói. chỉ còn lại sự bàng hoàng, hoảng sợ trong dấu chấm than giữa dòng và dấu chấm lửng ở cuối dòng. Không thể ép gió, không thể tắt nắng để níu kéo mãi hương xuân, Xuân Diệu tự thôi thúc mình và mọi người sống vội, chạy đua với thời gian: “Mau lên! Mùa chưa tàn”. Lời thúc giục có giọng điệu mạnh mẽ, quyết liệt bởi kiểu câu có sử dụng dấu chấm than ở giữa dòng, có thể nói câu thơ “Mau lên! Mùa chưa xế chiều ”rất tiêu biểu, tiêu biểu cho thơ văn vội vàng của Xuân Diệu trước cách mạng tháng 8. Không chỉ trong“ Vội vàng ”, Xuân Diệu luôn kêu gọi con người sống vội, sống vội:

Muốn với nó! Thời gian không chờ đợi

– Nhanh lên, tôi sợ ngày mai

Dòng đời trôi, lòng ta mãi không nguôi

– Muốn với nó! Nhanh lên

Em ơi, tình yêu tuổi trẻ đang già đi!

“Mùa chưa sang chiều” là một cách kết hợp từ mới lạ và thú vị. Xuân Diệu dùng từ cuối ngày để chỉ cuối mùa. “Mùa chưa tàn” là mùa chưa tàn, chưa héo nên hãy nhanh tay nhanh chân thưởng thức hương vị của nó.

Có thể thấy, Xuân Diệu có cách cảm nhận thời gian khác lạ như vậy là nhờ “ý thức sâu sắc về lẽ sống của cá nhân”. Quan niệm mới mẻ ấy của Xuân Diệu đã khiến chúng ta trân trọng từng giây phút được sống, được tận hưởng một cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa. Qua bài thơ ta thấy được khát vọng sống mãnh liệt, cháy bỏng của ông Hoàng, ông hoàng thơ tình đất Việt. Từ đó đề cao quan niệm sống, tích cực và cầu tiến. Như GS Nguyễn Đăng Mạnh từng nói: “Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu đời đến say đắm. Nhưng đằng sau những tình cảm ấy ẩn chứa một quan niệm sống mới mà trong thơ ca truyền thống chưa có ”.

– / –

Đây là một số bài văn mẫu Phân tích 17 câu giữa bài vội vàng nhưng Trường ĐH KD & CN Hà Nội đã biên dịch. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Tôi hy vọng bạn có một bài luận tuyệt vời!

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Văn lớp 11, Ngữ văn 11

Thông tin cần xem thêm:

Hình Ảnh về Phân tích 17 câu giữa bài Vội vàng ngắn gọn

Video về Phân tích 17 câu giữa bài Vội vàng ngắn gọn

Wiki về Phân tích 17 câu giữa bài Vội vàng ngắn gọn

Phân tích 17 câu giữa bài Vội vàng ngắn gọn

Phân tích 17 câu giữa bài Vội vàng ngắn gọn -

Bạn đang gặp khó khăn khi viết bài luận của mình? Phân tích 17 câu giữa bài vội vàng? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu đã được chọn lọc và biên soạn với nội dung hay nhất của Trường ĐH KD & CN Hà Nội dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!

Phân tích 17 câu giữa đoạn văn vội vàng - Bài mẫu

Trong “Thi nhân Việt Nam”, nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã từng khẳng định: “Thơ Xuân Diệu là nguồn sống dồi dào chưa từng có ở vùng non nước yên ả này”. Nhắc đến Xuân Diệu, chúng ta không thể không nhắc đến một bài thơ mang đậm dấu ấn và phong cách của ông - Vội vàng. Rút ra từ tập thơ “Vội vàng” là nỗi ám ảnh của Xuân Diệu về thời gian và tình yêu, khát sống. Nếu phần đầu của bài thơ nói về khát vọng táo bạo và vẻ đẹp độc đáo của mùa xuân thì ở phần hai, nhà thơ lại giải thích lý do sống vội.

Tại sao Xuân Diệu lại vội vàng tiếc nuối mùa xuân còn đang đơm hoa kết trái? Có lẽ vì nhà thơ có một quan niệm rất mới về thời gian:

Mùa xuân đang đến có nghĩa là mùa xuân đang đi qua

Xuân trẻ nghĩa là xuân sẽ già

Và mùa xuân kết thúc nghĩa là tôi cũng ra đi

Trái tim tôi rộng lớn nhưng thiên đường thì thắt chặt


Đừng để tuổi trẻ của thế giới kéo dài.

Nếu như người xưa luôn bình thản trước dòng chảy của thời gian vì cho rằng thời gian tuần hoàn thì Xuân Diệu lại cho rằng thời gian, thanh xuân và tuổi trẻ sẽ không bao giờ trở lại. Vì vậy, Xuân Diệu luôn hoang mang, lo lắng khi thời gian trôi đi. Nhà thơ không chỉ tiếc mùa, tháng, ngày mà còn tiếc từng giây, từng phút. Trong một bài thơ khác, nhà thơ cũng nói:

Tôi từ phút đó đến phút này

Nhà thơ lo sợ tuổi trẻ sẽ qua đi, tuổi già sẽ sớm ập đến bởi thời gian như một dòng chảy mà mỗi giây phút trôi qua là mất đi vĩnh viễn. Việc sử dụng các cặp từ đối lập “sang - qua”, “non” đã thể hiện sự cảm nhận tinh tế của nhà thơ về bước đi của thời gian. Cùng với hàng loạt câu thơ văn xuôi xác định và sự lặp lại liên tục của hàm ý “nghĩa”, Xuân Diệu khẳng định chắc nịch một chân lý không thể phủ nhận: Dù mùa xuân đến nhưng mùa xuân vẫn còn trẻ. nhưng thanh xuân sẽ qua đi, sẽ già đi, sẽ kết thúc, và tuổi trẻ cũng sẽ tàn lụi. Đứng trước sự thật hiển nhiên nhưng phũ phàng ấy, Xuân Diệu không khỏi bàng hoàng. Những dấu phẩy liên tiếp được huy động tạo nên một vần thơ da diết, nghẹn ngào.

Để thuyết phục mọi người tin vào chân lý rằng mùa xuân của tuổi trẻ là tuyến tính, Xuân Diệu đã chủ động đối thoại và tranh luận để bác bỏ suy nghĩ cố hữu của mọi người rằng mùa xuân vẫn có tính chu kỳ:

Làm sao tôi có thể nói rằng mùa xuân vẫn còn lưu chuyển

Nếu tuổi trẻ không hai lần gục ngã

Với Xuân Diệu, tuổi trẻ một đi không trở lại nên không thể nói mùa xuân là tuần hoàn. Vậy nên Xuân Diệu tiếc xuân nhưng thực ra là tiếc tuổi trẻ. Và đó là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự nửa vội vàng của nhà thơ vào dịp đầu xuân:

Còn trời đất nhưng mãi mãi không có em

Vì vậy, tôi cảm thấy tiếc cho cả thế giới

Phải, giữa cái bao la của vũ trụ, cái vô cùng, vô tận của thời gian, tuổi trẻ, đời người bỗng trở nên quá ngắn ngủi và mong manh, chỉ như bóng mình qua khung cửa sổ, như một tia chớp. . Suy ngẫm về điều đó, trăn trở về điều đó, Xuân Diệu đã mang đến một cảm giác mới lạ, sầu bi trong thơ ca Việt Nam.

“Với quan niệm một chiều, một đi không trở lại và với một tâm hồn nhạy cảm đến mức nghe thấy cả những giấc mơ” (Thế Lữ), Xuân Diệu cảm nhận sâu sắc sự tàn lụi, lụi tàn đang diễn ra một cách âm thầm. trong lòng vũ trụ trên cả hai trục không gian và thời gian.

Mùi tháng năm đượm hương phôi pha.

Sông núi vẫn rì rào tạm biệt

Gió đẹp thì thầm trong lá xanh

Bạn đang tức giận vì bạn phải bay đi?

Tiếng chim rộn ràng bỗng ngừng kêu

Bạn có sợ sự tàn lụi sắp xảy ra không?

Thời gian buồn vui lẫn lộn chia phôi, khắp nơi trong không gian vang lên tiếng chia tay, thì thầm chia tay. Gió vờn trên lá không phải là âm thanh vui tươi, sôi động của thiên nhiên mà là vì tiếc nuối trước dòng chảy của thời gian. Tiếng chim hót, tiếng nhạc xuân tươi vui bỗng nhiên dừng lại, chẳng có gì nguy hiểm cả mà vì sợ tàn lụi, khô héo. Vì vậy mọi thứ đều không thể chống lại quy luật tàn khốc tàn phai của tự nhiên. Chịu ảnh hưởng sâu sắc của thuyết tương tác trong biểu tượng Pháp, Xuân Diệu không chỉ mang đến một cảm nhận tinh tế rất mới, rất Tây, rất hiện đại về thời gian:

Mùi tháng năm đầy hương phôi pha.

Thời gian vốn dĩ vô hình, không hư ảo, không mùi, không vị, đi vào thơ Xuân Diệu bỗng có mùi, vị của sự chia cắt. Thơ trung đại, ngay cả thơ mới, hiếm khi có cảm giác như vậy.

Khép lại phần đầu của bài thơ - phần lý giải vì sao phải sống vội là dòng cảm xúc dạt dào:

Không bao giờ, oh! Không bao giờ lặp lại…

Nhanh lên, mùa giải vẫn chưa kết thúc

Đến đây, nhà thơ đã nhận ra rằng không bao giờ có thể tắt nắng buộc gió, giữ mãi tuổi thanh xuân. Khát vọng cháy bỏng, khát khao táo bạo đã tan thành mây khói. chỉ còn lại sự bàng hoàng, hoảng sợ trong dấu chấm than giữa dòng và dấu chấm lửng ở cuối dòng. Không thể ép gió, không thể tắt nắng để níu kéo mãi hương xuân, Xuân Diệu tự thôi thúc mình và mọi người sống vội, chạy đua với thời gian: “Mau lên! Mùa chưa tàn”. Lời thúc giục có giọng điệu mạnh mẽ, quyết liệt bởi kiểu câu có sử dụng dấu chấm than ở giữa dòng, có thể nói câu thơ “Mau lên! Mùa chưa xế chiều ”rất tiêu biểu, tiêu biểu cho thơ văn vội vàng của Xuân Diệu trước cách mạng tháng 8. Không chỉ trong“ Vội vàng ”, Xuân Diệu luôn kêu gọi con người sống vội, sống vội:

Muốn với nó! Thời gian không chờ đợi

- Nhanh lên, tôi sợ ngày mai

Dòng đời trôi, lòng ta mãi không nguôi

- Muốn với nó! Nhanh lên

Em ơi, tình yêu tuổi trẻ đang già đi!

“Mùa chưa sang chiều” là một cách kết hợp từ mới lạ và thú vị. Xuân Diệu dùng từ cuối ngày để chỉ cuối mùa. “Mùa chưa tàn” là mùa chưa tàn, chưa héo nên hãy nhanh tay nhanh chân thưởng thức hương vị của nó.

Có thể thấy, Xuân Diệu có cách cảm nhận thời gian khác lạ như vậy là nhờ “ý thức sâu sắc về lẽ sống của cá nhân”. Quan niệm mới mẻ ấy của Xuân Diệu đã khiến chúng ta trân trọng từng giây phút được sống, được tận hưởng một cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa. Qua bài thơ ta thấy được khát vọng sống mãnh liệt, cháy bỏng của ông Hoàng, ông hoàng thơ tình đất Việt. Từ đó đề cao quan niệm sống, tích cực và cầu tiến. Như GS Nguyễn Đăng Mạnh từng nói: “Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu đời đến say đắm. Nhưng đằng sau những tình cảm ấy ẩn chứa một quan niệm sống mới mà trong thơ ca truyền thống chưa có ”.

- / -

Đây là một số bài văn mẫu Phân tích 17 câu giữa bài vội vàng nhưng Trường ĐH KD & CN Hà Nội đã biên dịch. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Tôi hy vọng bạn có một bài luận tuyệt vời!

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Văn lớp 11, Ngữ văn 11

[rule_{ruleNumber}]

Bạn đang gặp khó khăn khi viết bài luận của mình? Phân tích 17 câu giữa bài vội vàng? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu đã được chọn lọc và biên soạn với nội dung hay nhất của Trường ĐH KD & CN Hà Nội dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!

Phân tích 17 câu giữa đoạn văn vội vàng – Bài mẫu

Trong “Thi nhân Việt Nam”, nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã từng khẳng định: “Thơ Xuân Diệu là nguồn sống dồi dào chưa từng có ở vùng non nước yên ả này”. Nhắc đến Xuân Diệu, chúng ta không thể không nhắc đến một bài thơ mang đậm dấu ấn và phong cách của ông – Vội vàng. Rút ra từ tập thơ “Vội vàng” là nỗi ám ảnh của Xuân Diệu về thời gian và tình yêu, khát sống. Nếu phần đầu của bài thơ nói về khát vọng táo bạo và vẻ đẹp độc đáo của mùa xuân thì ở phần hai, nhà thơ lại giải thích lý do sống vội.

Tại sao Xuân Diệu lại vội vàng tiếc nuối mùa xuân còn đang đơm hoa kết trái? Có lẽ vì nhà thơ có một quan niệm rất mới về thời gian:

Mùa xuân đang đến có nghĩa là mùa xuân đang đi qua

Xuân trẻ nghĩa là xuân sẽ già

Và mùa xuân kết thúc nghĩa là tôi cũng ra đi

Trái tim tôi rộng lớn nhưng thiên đường thì thắt chặt


Đừng để tuổi trẻ của thế giới kéo dài.

Nếu như người xưa luôn bình thản trước dòng chảy của thời gian vì cho rằng thời gian tuần hoàn thì Xuân Diệu lại cho rằng thời gian, thanh xuân và tuổi trẻ sẽ không bao giờ trở lại. Vì vậy, Xuân Diệu luôn hoang mang, lo lắng khi thời gian trôi đi. Nhà thơ không chỉ tiếc mùa, tháng, ngày mà còn tiếc từng giây, từng phút. Trong một bài thơ khác, nhà thơ cũng nói:

Tôi từ phút đó đến phút này

Nhà thơ lo sợ tuổi trẻ sẽ qua đi, tuổi già sẽ sớm ập đến bởi thời gian như một dòng chảy mà mỗi giây phút trôi qua là mất đi vĩnh viễn. Việc sử dụng các cặp từ đối lập “sang – qua”, “non” đã thể hiện sự cảm nhận tinh tế của nhà thơ về bước đi của thời gian. Cùng với hàng loạt câu thơ văn xuôi xác định và sự lặp lại liên tục của hàm ý “nghĩa”, Xuân Diệu khẳng định chắc nịch một chân lý không thể phủ nhận: Dù mùa xuân đến nhưng mùa xuân vẫn còn trẻ. nhưng thanh xuân sẽ qua đi, sẽ già đi, sẽ kết thúc, và tuổi trẻ cũng sẽ tàn lụi. Đứng trước sự thật hiển nhiên nhưng phũ phàng ấy, Xuân Diệu không khỏi bàng hoàng. Những dấu phẩy liên tiếp được huy động tạo nên một vần thơ da diết, nghẹn ngào.

Để thuyết phục mọi người tin vào chân lý rằng mùa xuân của tuổi trẻ là tuyến tính, Xuân Diệu đã chủ động đối thoại và tranh luận để bác bỏ suy nghĩ cố hữu của mọi người rằng mùa xuân vẫn có tính chu kỳ:

Làm sao tôi có thể nói rằng mùa xuân vẫn còn lưu chuyển

Nếu tuổi trẻ không hai lần gục ngã

Với Xuân Diệu, tuổi trẻ một đi không trở lại nên không thể nói mùa xuân là tuần hoàn. Vậy nên Xuân Diệu tiếc xuân nhưng thực ra là tiếc tuổi trẻ. Và đó là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự nửa vội vàng của nhà thơ vào dịp đầu xuân:

Còn trời đất nhưng mãi mãi không có em

Vì vậy, tôi cảm thấy tiếc cho cả thế giới

Phải, giữa cái bao la của vũ trụ, cái vô cùng, vô tận của thời gian, tuổi trẻ, đời người bỗng trở nên quá ngắn ngủi và mong manh, chỉ như bóng mình qua khung cửa sổ, như một tia chớp. . Suy ngẫm về điều đó, trăn trở về điều đó, Xuân Diệu đã mang đến một cảm giác mới lạ, sầu bi trong thơ ca Việt Nam.

“Với quan niệm một chiều, một đi không trở lại và với một tâm hồn nhạy cảm đến mức nghe thấy cả những giấc mơ” (Thế Lữ), Xuân Diệu cảm nhận sâu sắc sự tàn lụi, lụi tàn đang diễn ra một cách âm thầm. trong lòng vũ trụ trên cả hai trục không gian và thời gian.

Mùi tháng năm đượm hương phôi pha.

Sông núi vẫn rì rào tạm biệt

Gió đẹp thì thầm trong lá xanh

Bạn đang tức giận vì bạn phải bay đi?

Tiếng chim rộn ràng bỗng ngừng kêu

Bạn có sợ sự tàn lụi sắp xảy ra không?

Thời gian buồn vui lẫn lộn chia phôi, khắp nơi trong không gian vang lên tiếng chia tay, thì thầm chia tay. Gió vờn trên lá không phải là âm thanh vui tươi, sôi động của thiên nhiên mà là vì tiếc nuối trước dòng chảy của thời gian. Tiếng chim hót, tiếng nhạc xuân tươi vui bỗng nhiên dừng lại, chẳng có gì nguy hiểm cả mà vì sợ tàn lụi, khô héo. Vì vậy mọi thứ đều không thể chống lại quy luật tàn khốc tàn phai của tự nhiên. Chịu ảnh hưởng sâu sắc của thuyết tương tác trong biểu tượng Pháp, Xuân Diệu không chỉ mang đến một cảm nhận tinh tế rất mới, rất Tây, rất hiện đại về thời gian:

Mùi tháng năm đầy hương phôi pha.

Thời gian vốn dĩ vô hình, không hư ảo, không mùi, không vị, đi vào thơ Xuân Diệu bỗng có mùi, vị của sự chia cắt. Thơ trung đại, ngay cả thơ mới, hiếm khi có cảm giác như vậy.

Khép lại phần đầu của bài thơ – phần lý giải vì sao phải sống vội là dòng cảm xúc dạt dào:

Không bao giờ, oh! Không bao giờ lặp lại…

Nhanh lên, mùa giải vẫn chưa kết thúc

Đến đây, nhà thơ đã nhận ra rằng không bao giờ có thể tắt nắng buộc gió, giữ mãi tuổi thanh xuân. Khát vọng cháy bỏng, khát khao táo bạo đã tan thành mây khói. chỉ còn lại sự bàng hoàng, hoảng sợ trong dấu chấm than giữa dòng và dấu chấm lửng ở cuối dòng. Không thể ép gió, không thể tắt nắng để níu kéo mãi hương xuân, Xuân Diệu tự thôi thúc mình và mọi người sống vội, chạy đua với thời gian: “Mau lên! Mùa chưa tàn”. Lời thúc giục có giọng điệu mạnh mẽ, quyết liệt bởi kiểu câu có sử dụng dấu chấm than ở giữa dòng, có thể nói câu thơ “Mau lên! Mùa chưa xế chiều ”rất tiêu biểu, tiêu biểu cho thơ văn vội vàng của Xuân Diệu trước cách mạng tháng 8. Không chỉ trong“ Vội vàng ”, Xuân Diệu luôn kêu gọi con người sống vội, sống vội:

Muốn với nó! Thời gian không chờ đợi

– Nhanh lên, tôi sợ ngày mai

Dòng đời trôi, lòng ta mãi không nguôi

– Muốn với nó! Nhanh lên

Em ơi, tình yêu tuổi trẻ đang già đi!

“Mùa chưa sang chiều” là một cách kết hợp từ mới lạ và thú vị. Xuân Diệu dùng từ cuối ngày để chỉ cuối mùa. “Mùa chưa tàn” là mùa chưa tàn, chưa héo nên hãy nhanh tay nhanh chân thưởng thức hương vị của nó.

Có thể thấy, Xuân Diệu có cách cảm nhận thời gian khác lạ như vậy là nhờ “ý thức sâu sắc về lẽ sống của cá nhân”. Quan niệm mới mẻ ấy của Xuân Diệu đã khiến chúng ta trân trọng từng giây phút được sống, được tận hưởng một cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa. Qua bài thơ ta thấy được khát vọng sống mãnh liệt, cháy bỏng của ông Hoàng, ông hoàng thơ tình đất Việt. Từ đó đề cao quan niệm sống, tích cực và cầu tiến. Như GS Nguyễn Đăng Mạnh từng nói: “Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu đời đến say đắm. Nhưng đằng sau những tình cảm ấy ẩn chứa một quan niệm sống mới mà trong thơ ca truyền thống chưa có ”.

– / –

Đây là một số bài văn mẫu Phân tích 17 câu giữa bài vội vàng nhưng Trường ĐH KD & CN Hà Nội đã biên dịch. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Tôi hy vọng bạn có một bài luận tuyệt vời!

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Văn lớp 11, Ngữ văn 11

Bạn thấy bài viết Phân tích 17 câu giữa bài Vội vàng ngắn gọn có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu  không hãy comment góp ý thêm về Phân tích 17 câu giữa bài Vội vàng ngắn gọn bên dưới để https://hubm.edu.vn/ có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website ĐH KD & CN Hà Nội

Nguồn: hubm.edu.vn

#Phân #tích #câu #giữa #bài #Vội #vàng #ngắn #gọn

ĐH KD & CN Hà Nội

Trường Đại học Quản lý và Kinh doanh Hà nội là một trường dân lập, thuộc Hội Khoa học Kinh tế Việt Nam, được phép thành lập theo Quyết định số 405/TTg, ngày 15/6/1996 của Thủ tướng Chính phủ. Trường chịu sự quản lý Nhà nước của Bộ Giáo dục và Đào tạo. Hệ thống văn bằng của Trường nằm trong hệ thống văn bằng quốc gia. Ngày 15/09/2006 Thủ tướng Chính phủ đã ra quyết định số 750/QĐ-TTg về việc đổi tên trường thành Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button