“Sóng” một tác phẩm khi nhắc đến ta sẽ nhớ ngay đến Xuân Quỳnh, qua đó để thấy được tình yêu của cô gái dành cho chàng trai tha thiết đến nhường nào. Tình cảm ấy vượt lên trên thử thách của thời gian, sự hữu hạn của cuộc đời, đồng thời gắn với khát vọng hạnh phúc muôn thuở của con người.
Phong cách thơ Xuân Quỳnh
Không tự nhiên mà mọi người yêu mến và ưu ái dành tặng Xuân Quỳnh tên gọi “Nữ hoàng thơ tình”. Bởi phong cách thơ Xuân Quỳnh gắn liền với những tình cảm mộc mạc của cuộc sống thường nhật, mà ở đó ta dễ dàng nhìn thấy hình ảnh về thiên nhiên, gia đình, người dân và đất nước.

Đặc biệt hơn hết là những bài thơ về tình yêu lứa đôi với những cung bậc cảm xúc từ hạnh phúc đắm say đến nổi khổ đau tận cùng. Thơ Xuân Quỳnh không chỉ để người đọc được thả hồn theo từng lời thơ, mà còn ẩn chứa những tư tưởng, triết lý sâu sắc.
Bà là một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất của thế hệ nhà thơ trẻ thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Bên cạnh “Sóng”, Xuân Quỳnh còn để lại dấu ấn riêng qua hàng loạt các tác phẩm khác. Cùng chúng tôi trải lòng vào những bài thơ Xuân Quỳnh ngay dưới đây.
Thơ xuân quỳnh về tình yêu
Tình yêu lứa đôi là đề tài muôn thuở, không biết bao câu chuyện, cảm xúc để nhắc đến. Mà có lẽ cũng không ai định nghĩa được tình yêu là gì, bởi với mỗi người sẽ có những cảm nhận riêng. Nhưng khi đến với thơ Xuân Quỳnh độc giả dễ bắt gặp hình ảnh, cảm xúc của chính mình.
Thuyền Và Biển
Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển:
“Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa… còn xa
Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền (Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió“
Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố.
Sóng

Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh - một phương Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ.
Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại
Thị trấn nào anh đến chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm làng nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi… Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ. Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.
Hoa Cỏ May

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu.
Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa.
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay?
Sân Ga Chiều Em Đi
Sân ga chiều em đi Mênh mang màu nắng nhạt Bụi bay đầy ba lô Bụi cay xè con mắt
Sân ga chiều em đi Gạch dưới chân im lặng Bóng anh in thành tàu Tóc anh xoà ngang trán
Sân ga chiều em đi Bàn tay da diết nắm Vừa thoáng tiếng còi tàu Lòng đã Nam đã Bắc
Anh thương nơi em qua Những phố phường nhộn nhịp Bỡ ngỡ trong ánh đèn Còn lạ người lạ tiếng
Anh thương nơi em qua Những sương chiều mưa tối Dặm đường xa nắng dãi Chuyến phà con nước dâng
Em xao xuyến trong lòng Nhớ về nơi ta ở Mùa thu vàng đường phố Lá bay đầy lối qua
Ngọn đèn và trang thơ Tiếng thở đều con nhỏ Màu hoa trên cửa sổ Quán nước chè mùa đông
Con tàu và dòng sông Ra đi rồi trở lại Hà Nội ơi Hà Nội Sân ga chiều em đi.
Nói Cùng Anh
Em biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu: Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh: Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn.
Mẹ Của Anh
Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa
Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắc chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.
Tự Hát

Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay
Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em
Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu
Mùa thu nay sao bão giông nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.

Có Một Thời Như Thế
Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi.
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia. Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật ký xé trăm lần lại viết Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.
Có một thời ngay cả nỗi đau Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh Người trai mới vài lần thoáng gặp Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng Tôi đã cười đã khóc những không đâu
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt… Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.
Tôi đã đi mấy chặng đường xa Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển Niềm mơ ước gửi vào trang viết Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
Em yêu anh hơn cả thời xưa (Cái thời tưởng chết vì tình ái) Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi Em cộng anh vào với cuộc đời em Em biết quên những chuyện đáng quên Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
Xem thêm: Top 34 bài thơ Xuân Diệu hay, chùm thơ tình của thi sĩ Xuân Diệu 25 bài thơ tình bất hủ Việt Nam, những áng thơ tình yêu bất diệt 70 bài thơ tình yêu xa dạt dào cảm xúc nhớ mong
Những bài thơ hay của Xuân Quỳnh về đất nước, gia đình và cuộc sống
Hình ảnh về gia đình, quê hương và cuộc sống thường ngày, được Xuân Quỳnh thổi hồn trở thành những lời thơ đậm chất trữ tình. Thể hiện tiếng lòng của bà trước hiện thực xã hội, đời sống của người dân lúc bấy giờ, còn nhiều lo toan vất vả.
Cùng điểm lại những bài thơ Xuân Quỳnh gợi nhớ, gợi thương, ai đọc qua cũng phải có một chút khắc khoải nghẹn ngào.
Trời xanh của mỗi người
Bầu trời xanh của bà Vuông bằng khung cửa sổ Bà nhìn qua mỗi chiều Nhớ bao là chuyện cũ
Trời xanh của mẹ em Là vệt dài tít tắp Khi nhắc về bố em Mắt mẹ nhìn đăm đắm
Trời xanh của bố em Hình răng cưa nham nhở Trời xanh giữa đạn bom Rách, còn chưa kịp vá
Trời xanh của riêng em Em chưa nhìn thấy hết Dài và rộng đến đâu Ai bảo giùm em biết?
Dài và rộng đến đâu Lớn rồi em sẽ biết.
3.2 Một năm
Đứa trẻ mới sinh đã bắt đầu tập bước Từ ba mươi tháng tư - trận chiến thắng cuối cùng Có những người yêu đã thành chồng vợ Những ngôi nhà xoá bãi đất hoang
Trên nấm mồ người chiến sĩ hy sinh Cỏ đã mọc, nhưng còn đây nỗi nhớ Nhà các anh dưới vùng lá cọ Sau tre làng hay miền sóng mênh mông
Trận cuối cùng vừa trọn một năm Người lính chiến đã gieo hai mùa lúa Xưa dưới tay anh bốt đồn sụp đổ Và bây giờ cây cỏ lại lên nhanh
Những bầy chim về với rừng mình Cất tiếng hót sau vòm lá biếc Những con tàu thả neo đúng bến Những chiếc cầu trở lại với dòng sông
Nắng lên rồi, anh có nhớ không Vị xoài chín trong vườn của mẹ Ôi vị ngọt từ ngày thơ bé Hai mươi năm mới gặp lại bây giờ
Hai mươi năm những chia cách đời Mới vừa đó đã thành quá khứ Gió phiêu bạt khắp hai miền xứ sở Đã qua rồi nỗi nhớ mái nhà xưa
Trận cuối cùng vừa một năm qua Em mới nói với anh lời thứ nhất Lúa đã gọi triệu tay liềm đến gặt Tiếng còi tàu giục giã chuyến đi xa
Bình Trị Thiên
"Ai đã qua đèo Ngang, đã sang Ba Rền..." Câu hát cũ Bình Trị Thiên khói lửa Miền biển mặn miền dương xanh Trong vắt những dòng sông Miền gió cát Dải đất hẹp nối hai đầu đất nước Như đôi vai quen gánh nặng bao đời Bông lúa nhỏ, củ khoai gầy Mà điệu hát như lòng người thăm thẳm Quê của những con đò, màu nón trắng Vó ngựa bồn chồn châu Rí châu Ô Công chúa Huyền Trân từ giã quê nhà Quảng Bình Quan sừng sững Bùi Thị Xuân chiến bào bay đỏ rực Và Huế xưa trầm mặc những lăng vua Huế của trăng và những cơn mưa Huế của thơ và giấc mơ tuổi nhỏ Trời Quảng Trị thành màu xanh thương nhớ Tuổi trẻ ta qua trên giải đất này Những gian hầm rung chuyển tiếng bom rơi Đồng Hới đẹp chỉ còn gạch vụn Đảo Cồn Cỏ như con mắt thức Gió ùa lên trên sóng mạnh Cửa Tùng Ôi Vĩnh Linh, đất chia cắt hai miền Ở đây chịu vết thương xé thịt Đất nước ngày sum họp Nơi đây cầu nối nhịp, tay cầm tay
Những bạn bè thương mến của tôi Những đồng đội cùng đấu tranh, hy vọng! Tôi muốn làm cánh chim bay khắp Đỉnh đèo Ngang đến Hải Vân cao Trận địa Cảnh Dương đến Phu Văn Lâu Từ Luỹ Thày đến Khe Sanh, đường Chín Những vùng đất đầy rào gai vỏ đạn Mạ đã xanh non cây đã đâm chồi Trên xác xe tăng Mỹ, trẻ reo cười Cô tự vệ sông Hương, cô dân quân giới tuyến Những gương mặt những nụ cười thắm thiết Bình Trị Thiên Nơi bắt đầu con đường vượt Trường Sơn Đã lấp lánh cờ sao trên thành Nội Đất chia cắt đã liền một dải Thềm cũ Ngọ Môn, ngói mới Vĩnh Linh Đều sáng bừng sắc thắm trời xuân Con thuyền mới căng buồm ra biển rộng.
Cỏ Dại

“Cỏ dại quen nắng mưa Làm sao mà giết được Tới mùa nước dâng Cỏ thường ngập trước Sau ngày nước rút Cỏ mọc đầu tiên”
Câu thơ nào trong ý nghĩ vụt lên Khi tôi bước giữa một rừng cỏ dại Không nhà cửa. Không bóng cây. Tim lối Cứ cường hào rẽ cỏ mà đi.
Người dân quân tì súng lắng nghe Bài hát nói về khu vườn đầy trái Anh bỗng nghĩ đến một vùng cỏ dại Nỗi nhớ đầu anh nhớ quê anh
Mảnh đạn bom và chất lân tinh Đã phá sạch không còn chi nữa Chỉ có sắt chỉ còn có lửa Và cuối cùng còn có đất mà thôi
Thù trong lòng và cây súng trên vai Cùng đồng đội anh trở về làng cũ Anh nhận thấy trước tiên là cỏ Sự sống đầu anh gặp ở quê hương
Có một lần anh tìm đến bà con Khi xúm xít quanh anh thăm hỏi Giữa câu chuyện có điều này đau nhói: - Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa?
Trong cuộc đời bình yên tựa nghìn xưa Gần gũi nhất vẫn là cây lúa Trưa nắng khát ước về vườn quả Lúc xa nhà nhớ một dáng mây Một dòng sông, ngọn núi, rừng cây Một làn khói, một mùi hương trong gió...
Có mấy ai nhớ về ngọn cỏ Mọc vô tình trên lối ta đi Dẫu nhỏ nhoi không đáng nhớ làm chi Không nghĩ đến nhưng mà vẫn có.
Lời ru trên mặt đất
Rào rào tiếng những bầy ong Chuyên cần là tiếng cái tằm nhả tơ Mẹ còn đang bận đưa ru Cái hoa bận đỏ cái hồ bận xanh Hạt cây đang bận nảy mầm Con quay quay có một mình ngoài kia Ngủ đi con hãy ngủ đi À ơi... cái ngủ đang về cùng con Từ trong lá cỏ tươi non Vượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bom Từ ngôi nhà mới vừa làm Nghe trong cái ngủ nồng nàn mùi vôi Ngủ đi qua suối qua đồi Qua trong lòng đất, những lời ru, qua... Đây dòng sữa trắng như ngà Dẫu thôi hạt sạn, dẫu xa cửa hầm Vẫn còn bùn lấm đôi chân Tuy nguồn nước đã trong ngần lời ru À ơi... ngọn lửa ngày xưa Mẹ nuôi dưới đất bây giờ về đâu? Nhìn lên rực rỡ trên đầu Lửa hôm qua đã trong màu cờ bay Đất chung sống với ban ngày Người chung sống với hàng cây người trồng Lại thương con dế dưới hầm Những năm bom đạn sống cùng lời ru Đã tan những đám mây mù Ông trăng tròn giữa đêm thu mát lành Cái nôi thôi mắc cửa hầm Trắng tinh cái tã, xanh trong bầu trời "Ba tháng lẫy, bảy tháng ngồi" Con đường xa tắp đất thời mênh mông Gió lên từ những khu rừng Mùi hương thơm tự trong lòng của hoa Bốn phương đâu cũng quê nhà Như con tàu với những ga dọc đường Đất qua rồi những đau thương Có chăng lời hát vẫn còn mà thôi À ơi... con ngủ... à ơi…
Thơ Xuân Quỳnh cho bé
Xuân Quỳnh sở hữu cho mình không ít “gia tài” bài thơ dành cho bé. Được yêu thích và phổ biến tại những trường mầm non, mẫu giáo. Bởi ngôn từ rất đỗi mộc mạc, vô cùng dễ đọc dễ hiểu. Thông qua đó giúp con trẻ có cái nhìn về đúng đắn về thiên nhiên, cuộc sống, cũng như nuôi dưỡng tâm hồn và tính cách cho trẻ mai sau.
Tại sao gà con sinh ra?

Cục... cục... ta, cục tác Ngày này qua ngày khác Gà mái cứ gọi hoài Mà quả trứng hồng tươi Vẫn nằm nguyên trong ổ
Đi kiếm ăn đây đó Rồi trở về ổ rơm Đẻ trứng, lại gọi con Cục... cục... ta cục tác...
Cái hoa chanh thức giấc Tàu lá chuối lung lay Cọng rơm vàng xoay xoay Trứng vẫn nằm trong ổ
Gà mái mong con quá Càng ấp iu suốt ngày Dù con chưa ra đời Mồi mẹ dành con đó
Thấy gà mẹ khổ quá Cứ nằm liền ổ rơm Thân xác xơ gầy mòn Không ăn mà mãi thức Thương mẹ, đạp vỏ trứng Thế là gà sinh ra
Vì gà mẹ mong chờ Nên có gà con đó
Con Yêu Mẹ
- Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết
- Thế thì làm sao con biết Là trời ở những đâu đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong, bao giờ con tới!
- Con yêu mẹ bằng Hà Nội Để nhớ mẹ con tìm đi Từ phố này đến phố kia Con sẽ gặp ngay được mẹ - Hà Nội còn là rộng quá Các đường như nhện giăng tơ Nào những phố này phố kia Gặp mẹ làm sao gặp hết!
- Con yêu mẹ bằng trường học Suốt ngày con ở đấy thôi Lúc con học, lúc con chơi Là con cũng đều có mẹ
- Nhưng tối con về nhà ngủ Thế là con lại xa trường Còn mẹ ở lại một mình Thì mẹ nhớ con lắm đấy
Tính mẹ cứ là hay nhớ Lúc nào cũng muốn bên con Nếu có cái gì gần hơn Con yêu mẹ bằng cái đó
- À mẹ ơi có con dế Luôn trong bao diêm con đây Mở ra là con thấy ngay Con yêu mẹ bằng con dế.

Tập Tầm Vông
Tập tầm vông Tay nào không? Tay nào có? Tay cầm hạt đỗ Tay cầm nụ hoa Đố bạn đoán ra Nắm tay nào có…
Nếu là hạt đỗ Tay nắm chặt mà Nếu cầm nụ hoa Chắc là nắm nhẹ Nếu cầm mẩu giẻ Nắm xẹp như không Nắm tay mà phồng Táo nằm trong đó Hai tay chẳng có Lấy gì đoán đây! Nếu có trong tay Đoán thì chẳng khó Tập tầm vông Tập tầm vó…
Mùa Đông Nắng Ở Đâu?

- Mùa hè nắng ở nhà ta Mùa đông nắng đi đâu mất? - Nắng ở xung quanh bình tích Ủ nước chè tươi cho bà
Bà nhấp một ngụm rồi: “khà” Nắng trong nước chè chan chát Nắng vào quả cam nắng ngọt Trong suốt mùa đông vườn em
Nắng lặn vào trong mùi thơm Của trăm ngàn bông hoa cúc Nắng thương chúng em giá rét Nên nắng vào áo em dày
Nắng làm chúng em ấm tay Mỗi lần chúng em nhúng nước Thế mà nắng cũng sợ rét Nắng chui vào chăn cùng em
Các bạn để ý mà xem Trong chăn bao nhiêu là nắng Mà nắng cũng hay làm nũng Ở trong lòng mẹ rất nhiều Mỗi lần ôm mẹ, mẹ yêu Em thấy ấm ơi là ấm!
Nhà thơ Võ Văn Trực từng nhận định “Điều đáng quý nhất ở Xuân Quỳnh và thơ Xuân Quỳnh là sự thành thật rất thành thật, thành thật trong quan hệ bạn bè, với xã hội và cả tình yêu. Chị không quanh co không giấu diếm một điều gì. Mỗi dòng thơ, mỗi trang thơ đều phơi bày một tình cảm, một suy nghĩ của chị. Chỉ cần qua thơ ta biết khá kĩ đời tư của chị. Thành thật, đây là cốt lõi thơ Xuân Quỳnh”.
Thật vậy, khi đến với thơ Xuân Quỳnh ta được hòa mình theo những cảm xúc, trải nghiệm được lấy chất liệu từ cuộc sống, trữ tình nhưng vẫn không xa rời thực tế.