Giáo Dục

Tóm tắt nhân vật Mị ngắn gọn nhất (hay nhất)

Tuyển chọn những bài văn hay Tóm tắt ngắn gọn nhất về nhân vật của Tôi. Với những bài văn mẫu hay và chi tiết dưới đây sẽ giúp các em học sinh có thêm tài liệu hữu ích cho việc học tập môn văn. Hãy cùng tham khảo!

Tóm tắt bài Nhân vật tôi – Bài mẫu 1

Em là một cô gái xinh đẹp với đôi tai thổi sáo, bao chàng trai theo đuổi nhưng cuối cùng em lại bị A Sử bắt về nhà làm con dâu xóa nợ cho nhà Thống Lý Pá Tra. Lúc đầu, tôi rất buồn và tuyệt vọng, tìm đến cái chết nhưng vì thương bố nên tôi tiếp tục sống. Sau một thời gian khổ sở, tôi cũng quen dần, chỉ loanh quanh như con rùa trong xó xỉnh; không buồn cũng không vui. Năm đó, Hồng Ngải đón giao thừa muộn, tôi lén uống rượu, trong cơn say tôi như sống lại những ngày trước, tôi muốn ra ngoài nhưng lại bị A Sử đánh và trói ở góc nhà. Tôi đã được cởi trói để chăm sóc A Shi khi anh ấy bị A Fu đánh. Một lần thấy A Phủ bị trói ở góc nhà và khóc lóc vì bị mất bò, ta liền cắt dây trói cho A Phủ rồi theo A Phủ về Phiêng Sa.

Tóm tắt bài Nhân vật tôi – Bài mẫu 2

Bố mẹ tôi lấy nhau vì thiếu tiền nên phải vay tiền đốc. Sau này, Mị lớn lên xinh đẹp thì bị A Sử – con trai nhà thống lí Pá Tra bắt giữ. Tôi đau khổ, định tự tử nhưng được bố can ngăn nên tiếp tục sống như một cái xác không hồn, hàng ngày làm việc như một cái máy, một con người. Đêm tình xuân uống rượu nhớ những ngày son rỗi. Tôi định đi ra ngoài, nhưng A Sử đã kìm nén tôi. Tôi được một người phụ nữ trong nhà cởi trói để hái thuốc và chăm sóc chồng thì bị A Phúc đánh. Một lúc sau, A Phủ bị mất con bò của nhà thống lý, bị trói vào góc nhà bỏ đói, thấy A Phủ ứa nước mắt, thấy thương nên cắt dây trói rồi chạy theo A Phủ về Phiêng Sa. Điều này theo sau cuộc Cách mạng.

Sau khi Tổng kết nhân vật Mị, mời các bạn tham khảo bài văn mẫu Phân tích nhân vật Mị trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ của Trịnh Hoài Đức.

Phân tích nhân vật của tôi

Tô Hoài là một nhà văn rất thành công trong số những cây bút văn xuôi hiện đại. Các tác phẩm của anh thường viết về những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày. Tác phẩm Vợ chồng A Phủ là một tác phẩm viết về đề tài Tây Bắc mang những giá trị sâu sắc. Nhân vật tiêu biểu trong tác phẩm là Mị, một người phụ nữ chịu nhiều bất hạnh nhưng với tâm hồn cao đẹp và nghị lực sống mạnh mẽ đã đứng lên đấu tranh để tìm lại hạnh phúc cho mình.

Nhân vật My xuất hiện trong lời giới thiệu của tác giả ở đầu truyện, gợi cho người đọc một sức hút kỳ lạ. Chỉ bằng một vài từ ngữ, tác giả đã cho người đọc hình dung ra cuộc sống khốn khó mà Mị đang phải gánh chịu trong nhà thống lí Pá Tra. “Ai ở xa về, có dịp vào nhà thống lý Pá Tra thường thấy cô gái quay sợi gai bên tảng đá trước cửa, cạnh đoàn tàu ngựa. Bao giờ cũng vậy, dù quay sợi, băm cỏ ngựa, dệt vải, chặt củi hay gánh nước suối, bà đều cúi gằm mặt, mặt buồn rười rượi.


Hình ảnh một cô gái với vẻ mặt vô hồn và đôi mắt bên cạnh guồng quay, tảng đá, đoàn tàu ngựa; Cô gái là con dâu của nhà thống trị quyền lực và giàu có nhưng sao gương mặt lúc nào cũng “đượm buồn”. Gương mặt ấy gợi ra một số phận đau khổ, bất hạnh nhưng cũng ẩn chứa một sức mạnh.

Tôi trước đây là một cô gái xinh đẹp của vùng núi Tây Bắc, cô ấy tài sắc vẹn toàn, có tâm hồn đầy khát khao sống, khát khao được yêu, có nhiều người yêu và cô ấy cũng đã trao gửi tình yêu. cho một chàng trai làng yêu cô tha thiết.

Nhưng số phận may mắn đã không đến với cô, cô gái tài năng vùng cao ấy đã phải chịu một cuộc đời đầy bất hạnh. Để cứu sống cha, cuối cùng cô đã bán mình và sống như một cô con dâu trong nhà thống lý. Trên danh nghĩa con dâu, bà phải chịu mọi vất vả khi làm người hầu. Thân phận của tôi không chỉ là thân trâu, ngựa thồ, có khi ban đêm đứng cào chân, nhai cỏ, đàn bà con gái trong nhà ngày đêm vùi đầu vào công việc. .

Cô không chỉ bị dày vò về thể xác mà còn bị dày vò bởi một nỗi đau tinh thần không thể nguôi ngoai. Một tân nương từng yêu say đắm nay đã câm lặng, “lui về như rùa nuôi trong góc bể”. Và đặc biệt là hình ảnh căn phòng của tôi, đóng lỗ vuông bằng bàn tay, ngồi trong đó, tôi luôn nhìn thấy ánh trăng trắng mờ ảo, không biết là sương hay nắng. Đó thực sự là một loại địa ngục trần gian giam giữ cơ thể tôi, cô lập linh hồn tôi khỏi sự sống, và cướp đi tuổi trẻ và sức sống của cô ấy. Tiếng nói tố cáo chế độ phong kiến ​​ở vùng núi nơi đây được cất lên nhân danh quyền sống. Chế độ đó đáng bị lên án, vì nó làm khô cạn sức sống, dập tắt ngọn lửa vui sống ở những con người vô cùng đáng sống.
Quá đau khổ và muốn giải thoát cho mình bằng cái chết nhưng lại lo cho bố nên cố gắng sống. Khi cha tôi không còn nữa, tôi đã trôi đi, kéo dài sự tồn tại kiêu căng của mình, như một vật vô cảm. Muốn chết có nghĩa là vẫn muốn chiến đấu với một sinh mệnh không phải là sống, cũng có nghĩa là rốt cuộc vẫn muốn sống. Và khi tôi không muốn chết, nghĩa là nhiệt huyết sống của tôi không còn, thì việc lên núi, đi rẫy, đi cắt cỏ, gánh nước … chỉ còn là cái xác không hồn của tôi.

Cuộc sống của tôi diễn ra thất thường từ ngày này qua tháng khác, tưởng rằng con người thật của tôi đã chết. Nhưng bên trong hình ảnh cụ rùa vẫn còn đó một con người, với khát vọng sống mãnh liệt. Khát vọng hạnh phúc có thể bị chôn vùi, bị lãng quên trong sâu thẳm một tâm hồn chai cứng bởi đau khổ, nhưng không thể tiêu tan. Khi gặp thời cơ thuận lợi, nó sẽ bùng cháy trở lại. Và khát vọng hạnh phúc ấy bỗng bùng cháy, thật nồng nàn và đau đớn trong một đêm xuân ngập tràn tiếng gọi của tình yêu.

Chính không khí mùa xuân Hồng Ngải năm ấy đã khơi dậy sức sống của người dân Mỵ. Gió lạnh, màu vàng của cỏ, sự thay đổi màu sắc kỳ diệu của những bông hoa xinh đẹp đã góp phần tạo nên sự nổi loạn trong một tâm hồn đã tê liệt vì đau khổ suốt bao năm. Tác nhân quan trọng là hơi rượu. Ngày Tết năm đó, tôi cũng uống rượu, tôi lén uống từng bát, “uống cạn” rồi say khướt, ngất đi. Cơn say đồng thời gây ra sự lãng quên và mang lại nỗi nhớ. Tôi quên đi thực tại (thấy mọi người nhảy múa, mọi người hát nhưng không nghe được, không nhìn thấy và uống rượu luôn không ngon) nhưng nhớ ngày trước (ngày xưa, tôi thổi sáo cũng giỏi … ), và quan trọng Quan trọng hơn, tôi vẫn nhớ rằng tôi là một con người, vẫn có quyền được sống như một con người: “Tôi vẫn còn trẻ. Tôi muốn đi chơi. Bao nhiêu người có gia đình cũng đi chơi Tết. Hơn nữa, tôi và A Sử không có tình cảm với nhau nhưng vẫn phải ở bên nhau ”.

Tiếng sáo thực sự ý nghĩa bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. Tiếng sáo cứ văng vẳng trong đầu tôi, nó đã trở thành tiếng nói của trái tim thiếu nữ. Tôi thức dậy với sức sống tiềm ẩn và cảm giác về bản sắc. Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, ta thấy Mị đầy mâu thuẫn. Lòng tôi xao xuyến, nhưng tôi vẫn theo quán tính bước vào phòng, ngồi xuống giường nhìn ra lỗ vuông vầng trăng trắng mờ ảo. Và khi ham muốn sống trỗi dậy, ý nghĩ đầu tiên là muốn chết ngay lập tức.

Hòa mình vào không khí rộn ràng của mùa xuân, tâm hồn tưởng như đã chết của tôi dần được sưởi ấm, nó lớn dần lên và chiếm trọn tâm hồn và suy nghĩ của tôi, cho đến khi tôi hoàn toàn chìm đắm trong đó. trong ảo giác: “Tôi muốn đi chơi. Tôi cũng đi chơi. “Cho đến lúc đó, tôi mới hành động như một kẻ mộng du: tua lại tóc, mặc thêm váy hoa, rồi kéo áo sơ mi ra. Tất cả những điều này, tôi đã làm như trong mơ, hoàn toàn làm được. không thấy A Sử vào, không nghe A Sử hỏi.

Dù bị A Sử trói vào cột nhưng nàng vẫn chìm đắm trong những giấc mơ thanh xuân, bồng bềnh trong cảm giác du xuân. Tâm hồn tôi vẫn đang sống trong thực tế ảo, những sợi dây của cuộc sống thực không thể ngay lập tức làm người mộng du giật mình. Cảm giác hiện tại thật phũ phàng, tôi chỉ cảm thấy khi chân bước theo tiếng sáo mà chân tay đau nhức, không cử động được. Nhưng nếu giấc mơ không đến nữa, sự thức tỉnh cũng không. Có một khoảng thời gian chùn bước khác giữa mơ và thức, giữa tiếng sáo và tiếng dây đau đớn và tiếng ngựa đá vào tường, nhai cỏ, cào chân. Mà hiện tại ngược lại là dần dần tỉnh lại, tê dại đau nhức dần dần biến mất, để sáng hôm sau trở lại vị trí con rùa nuôi trong im lặng, mà còn im lặng hơn trước.

Sức sống chập chờn của bạn đã bùng lên thành hành động, đó là hành động cởi trói cho A Phủ. Cũng như Mị, A Phủ là nạn nhân của chế độ phong kiến ​​độc tài trên núi. Những va chạm tự nhiên của tuổi trẻ trong những đêm tình mùa xuân đã khiến A Phủ trở thành kẻ đòi nợ thuê nhà thống lý. Và bản năng của một người con sống gắn bó với núi rừng, thích săn bắn đã đẩy A Phủ đến hiện thực phũ phàng: bị trói. Và chính hoàn cảnh éo le đó đã đánh thức lòng nhân ái trong Mị. Nhưng tình yêu ấy không tự dưng nảy sinh trong Mị mà là kết quả của một quá trình đấu tranh trong thế giới nội tâm của nàng. Những ngày đầu tiên, tôi vô cảm, thờ ơ với hiện thực trước mắt: “A Phủ cũng là cái xác chết đứng đó”. Chỉ riêng câu nói thôi đã chứng tỏ sự tê tái trong tâm hồn tôi. Bước ngoặt bắt đầu bằng những giọt nước mắt: “Đêm đó A Phủ đã khóc. Một dòng nước mắt lấp lánh trườn dài trên đôi má sạm đen của cô. Và giọt nước mắt còn lại là giọt cuối cùng làm đầy cốc. Nó đưa tôi từ cõi lãng quên trở về cõi ký ức. Tôi nhớ mình đã bị trói, đau đớn và bất lực. Tôi cũng khóc, nước mắt chảy dài trên cổ, xuống cằm, tôi không thể nào lau đi. A Phủ, hay nói đúng hơn là giọt nước mắt của A Phủ đã giúp em nhớ mình và thương xót mình.

Con người tôi lúc này đã tỉnh táo, tôi nhận thức được nỗi khổ mà mình phải chịu đựng và cảm thấy xót xa cho người cùng cảnh ngộ với mình là A Phủ. Nhưng nó cũng vượt quá giới hạn yêu em: “Em là phụ nữ … Em chỉ còn biết chờ ngày xương rơi ở đây người kia phải chết”. Nhưng khi cởi trói cho A Phủ xong, tôi tỉnh táo hơn và bất ngờ chạy theo A Phủ. Lòng ham muốn cuộc sống của một người dường như bùng lên trong Tôi, kết hợp với nỗi sợ hãi và lo lắng cho tôi. Tôi cảm thấy mình đã tìm lại được con người thật của mình, một con người tràn đầy sức sống và khát khao thay đổi số phận.

Phải nói rằng, nhà văn đã có sự am hiểu sâu sắc về đời sống của người dân Tây Bắc, có sự đồng cảm sâu sắc với những người phụ nữ nơi đây, chỉ có điều nhà văn mới phát hiện ra được vẻ đẹp ẩn sâu bên trong. trong trái tim của người phụ nữ bất hạnh ấy.

Thông qua nhân vật Mị, nhà văn đã đại diện cho toàn dân tố cáo các thế lực phong kiến ​​đã áp bức, bóc lột, chà đạp lên quyền sống cơ bản của con người. Qua nhân vật Tương tư, Tô Hoài ca ngợi khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng tự do, hạnh phúc của những con người nghèo khổ ấy, đồng thời thể hiện tình đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, nghĩa tình giai cấp của dân tộc Việt Nam trong cuộc sống. gian nan.

– / –

Vậy là trường ĐH KD & CN Hà Nội đã trình bày xong bài văn mẫu Hãy tóm tắt ngắn gọn về nhân vật Mị. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12

Thông tin cần xem thêm:

Hình Ảnh về Tóm tắt nhân vật Mị ngắn gọn nhất

(hay nhất)

Video về Tóm tắt nhân vật Mị ngắn gọn nhất

(hay nhất)

Wiki về Tóm tắt nhân vật Mị ngắn gọn nhất

(hay nhất)

Tóm tắt nhân vật Mị ngắn gọn nhất

(hay nhất)

Tóm tắt nhân vật Mị ngắn gọn nhất

(hay nhất) -

Tuyển chọn những bài văn hay Tóm tắt ngắn gọn nhất về nhân vật của Tôi. Với những bài văn mẫu hay và chi tiết dưới đây sẽ giúp các em học sinh có thêm tài liệu hữu ích cho việc học tập môn văn. Hãy cùng tham khảo!

Tóm tắt bài Nhân vật tôi - Bài mẫu 1

Em là một cô gái xinh đẹp với đôi tai thổi sáo, bao chàng trai theo đuổi nhưng cuối cùng em lại bị A Sử bắt về nhà làm con dâu xóa nợ cho nhà Thống Lý Pá Tra. Lúc đầu, tôi rất buồn và tuyệt vọng, tìm đến cái chết nhưng vì thương bố nên tôi tiếp tục sống. Sau một thời gian khổ sở, tôi cũng quen dần, chỉ loanh quanh như con rùa trong xó xỉnh; không buồn cũng không vui. Năm đó, Hồng Ngải đón giao thừa muộn, tôi lén uống rượu, trong cơn say tôi như sống lại những ngày trước, tôi muốn ra ngoài nhưng lại bị A Sử đánh và trói ở góc nhà. Tôi đã được cởi trói để chăm sóc A Shi khi anh ấy bị A Fu đánh. Một lần thấy A Phủ bị trói ở góc nhà và khóc lóc vì bị mất bò, ta liền cắt dây trói cho A Phủ rồi theo A Phủ về Phiêng Sa.

Tóm tắt bài Nhân vật tôi - Bài mẫu 2

Bố mẹ tôi lấy nhau vì thiếu tiền nên phải vay tiền đốc. Sau này, Mị lớn lên xinh đẹp thì bị A Sử - con trai nhà thống lí Pá Tra bắt giữ. Tôi đau khổ, định tự tử nhưng được bố can ngăn nên tiếp tục sống như một cái xác không hồn, hàng ngày làm việc như một cái máy, một con người. Đêm tình xuân uống rượu nhớ những ngày son rỗi. Tôi định đi ra ngoài, nhưng A Sử đã kìm nén tôi. Tôi được một người phụ nữ trong nhà cởi trói để hái thuốc và chăm sóc chồng thì bị A Phúc đánh. Một lúc sau, A Phủ bị mất con bò của nhà thống lý, bị trói vào góc nhà bỏ đói, thấy A Phủ ứa nước mắt, thấy thương nên cắt dây trói rồi chạy theo A Phủ về Phiêng Sa. Điều này theo sau cuộc Cách mạng.

Sau khi Tổng kết nhân vật Mị, mời các bạn tham khảo bài văn mẫu Phân tích nhân vật Mị trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ của Trịnh Hoài Đức.

Phân tích nhân vật của tôi

Tô Hoài là một nhà văn rất thành công trong số những cây bút văn xuôi hiện đại. Các tác phẩm của anh thường viết về những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày. Tác phẩm Vợ chồng A Phủ là một tác phẩm viết về đề tài Tây Bắc mang những giá trị sâu sắc. Nhân vật tiêu biểu trong tác phẩm là Mị, một người phụ nữ chịu nhiều bất hạnh nhưng với tâm hồn cao đẹp và nghị lực sống mạnh mẽ đã đứng lên đấu tranh để tìm lại hạnh phúc cho mình.

Nhân vật My xuất hiện trong lời giới thiệu của tác giả ở đầu truyện, gợi cho người đọc một sức hút kỳ lạ. Chỉ bằng một vài từ ngữ, tác giả đã cho người đọc hình dung ra cuộc sống khốn khó mà Mị đang phải gánh chịu trong nhà thống lí Pá Tra. “Ai ở xa về, có dịp vào nhà thống lý Pá Tra thường thấy cô gái quay sợi gai bên tảng đá trước cửa, cạnh đoàn tàu ngựa. Bao giờ cũng vậy, dù quay sợi, băm cỏ ngựa, dệt vải, chặt củi hay gánh nước suối, bà đều cúi gằm mặt, mặt buồn rười rượi.


Hình ảnh một cô gái với vẻ mặt vô hồn và đôi mắt bên cạnh guồng quay, tảng đá, đoàn tàu ngựa; Cô gái là con dâu của nhà thống trị quyền lực và giàu có nhưng sao gương mặt lúc nào cũng "đượm buồn". Gương mặt ấy gợi ra một số phận đau khổ, bất hạnh nhưng cũng ẩn chứa một sức mạnh.

Tôi trước đây là một cô gái xinh đẹp của vùng núi Tây Bắc, cô ấy tài sắc vẹn toàn, có tâm hồn đầy khát khao sống, khát khao được yêu, có nhiều người yêu và cô ấy cũng đã trao gửi tình yêu. cho một chàng trai làng yêu cô tha thiết.

Nhưng số phận may mắn đã không đến với cô, cô gái tài năng vùng cao ấy đã phải chịu một cuộc đời đầy bất hạnh. Để cứu sống cha, cuối cùng cô đã bán mình và sống như một cô con dâu trong nhà thống lý. Trên danh nghĩa con dâu, bà phải chịu mọi vất vả khi làm người hầu. Thân phận của tôi không chỉ là thân trâu, ngựa thồ, có khi ban đêm đứng cào chân, nhai cỏ, đàn bà con gái trong nhà ngày đêm vùi đầu vào công việc. .

Cô không chỉ bị dày vò về thể xác mà còn bị dày vò bởi một nỗi đau tinh thần không thể nguôi ngoai. Một tân nương từng yêu say đắm nay đã câm lặng, “lui về như rùa nuôi trong góc bể”. Và đặc biệt là hình ảnh căn phòng của tôi, đóng lỗ vuông bằng bàn tay, ngồi trong đó, tôi luôn nhìn thấy ánh trăng trắng mờ ảo, không biết là sương hay nắng. Đó thực sự là một loại địa ngục trần gian giam giữ cơ thể tôi, cô lập linh hồn tôi khỏi sự sống, và cướp đi tuổi trẻ và sức sống của cô ấy. Tiếng nói tố cáo chế độ phong kiến ​​ở vùng núi nơi đây được cất lên nhân danh quyền sống. Chế độ đó đáng bị lên án, vì nó làm khô cạn sức sống, dập tắt ngọn lửa vui sống ở những con người vô cùng đáng sống.
Quá đau khổ và muốn giải thoát cho mình bằng cái chết nhưng lại lo cho bố nên cố gắng sống. Khi cha tôi không còn nữa, tôi đã trôi đi, kéo dài sự tồn tại kiêu căng của mình, như một vật vô cảm. Muốn chết có nghĩa là vẫn muốn chiến đấu với một sinh mệnh không phải là sống, cũng có nghĩa là rốt cuộc vẫn muốn sống. Và khi tôi không muốn chết, nghĩa là nhiệt huyết sống của tôi không còn, thì việc lên núi, đi rẫy, đi cắt cỏ, gánh nước ... chỉ còn là cái xác không hồn của tôi.

Cuộc sống của tôi diễn ra thất thường từ ngày này qua tháng khác, tưởng rằng con người thật của tôi đã chết. Nhưng bên trong hình ảnh cụ rùa vẫn còn đó một con người, với khát vọng sống mãnh liệt. Khát vọng hạnh phúc có thể bị chôn vùi, bị lãng quên trong sâu thẳm một tâm hồn chai cứng bởi đau khổ, nhưng không thể tiêu tan. Khi gặp thời cơ thuận lợi, nó sẽ bùng cháy trở lại. Và khát vọng hạnh phúc ấy bỗng bùng cháy, thật nồng nàn và đau đớn trong một đêm xuân ngập tràn tiếng gọi của tình yêu.

Chính không khí mùa xuân Hồng Ngải năm ấy đã khơi dậy sức sống của người dân Mỵ. Gió lạnh, màu vàng của cỏ, sự thay đổi màu sắc kỳ diệu của những bông hoa xinh đẹp đã góp phần tạo nên sự nổi loạn trong một tâm hồn đã tê liệt vì đau khổ suốt bao năm. Tác nhân quan trọng là hơi rượu. Ngày Tết năm đó, tôi cũng uống rượu, tôi lén uống từng bát, “uống cạn” rồi say khướt, ngất đi. Cơn say đồng thời gây ra sự lãng quên và mang lại nỗi nhớ. Tôi quên đi thực tại (thấy mọi người nhảy múa, mọi người hát nhưng không nghe được, không nhìn thấy và uống rượu luôn không ngon) nhưng nhớ ngày trước (ngày xưa, tôi thổi sáo cũng giỏi ... ), và quan trọng Quan trọng hơn, tôi vẫn nhớ rằng tôi là một con người, vẫn có quyền được sống như một con người: “Tôi vẫn còn trẻ. Tôi muốn đi chơi. Bao nhiêu người có gia đình cũng đi chơi Tết. Hơn nữa, tôi và A Sử không có tình cảm với nhau nhưng vẫn phải ở bên nhau ”.

Tiếng sáo thực sự ý nghĩa bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. Tiếng sáo cứ văng vẳng trong đầu tôi, nó đã trở thành tiếng nói của trái tim thiếu nữ. Tôi thức dậy với sức sống tiềm ẩn và cảm giác về bản sắc. Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, ta thấy Mị đầy mâu thuẫn. Lòng tôi xao xuyến, nhưng tôi vẫn theo quán tính bước vào phòng, ngồi xuống giường nhìn ra lỗ vuông vầng trăng trắng mờ ảo. Và khi ham muốn sống trỗi dậy, ý nghĩ đầu tiên là muốn chết ngay lập tức.

Hòa mình vào không khí rộn ràng của mùa xuân, tâm hồn tưởng như đã chết của tôi dần được sưởi ấm, nó lớn dần lên và chiếm trọn tâm hồn và suy nghĩ của tôi, cho đến khi tôi hoàn toàn chìm đắm trong đó. trong ảo giác: “Tôi muốn đi chơi. Tôi cũng đi chơi. "Cho đến lúc đó, tôi mới hành động như một kẻ mộng du: tua lại tóc, mặc thêm váy hoa, rồi kéo áo sơ mi ra. Tất cả những điều này, tôi đã làm như trong mơ, hoàn toàn làm được. không thấy A Sử vào, không nghe A Sử hỏi.

Dù bị A Sử trói vào cột nhưng nàng vẫn chìm đắm trong những giấc mơ thanh xuân, bồng bềnh trong cảm giác du xuân. Tâm hồn tôi vẫn đang sống trong thực tế ảo, những sợi dây của cuộc sống thực không thể ngay lập tức làm người mộng du giật mình. Cảm giác hiện tại thật phũ phàng, tôi chỉ cảm thấy khi chân bước theo tiếng sáo mà chân tay đau nhức, không cử động được. Nhưng nếu giấc mơ không đến nữa, sự thức tỉnh cũng không. Có một khoảng thời gian chùn bước khác giữa mơ và thức, giữa tiếng sáo và tiếng dây đau đớn và tiếng ngựa đá vào tường, nhai cỏ, cào chân. Mà hiện tại ngược lại là dần dần tỉnh lại, tê dại đau nhức dần dần biến mất, để sáng hôm sau trở lại vị trí con rùa nuôi trong im lặng, mà còn im lặng hơn trước.

Sức sống chập chờn của bạn đã bùng lên thành hành động, đó là hành động cởi trói cho A Phủ. Cũng như Mị, A Phủ là nạn nhân của chế độ phong kiến ​​độc tài trên núi. Những va chạm tự nhiên của tuổi trẻ trong những đêm tình mùa xuân đã khiến A Phủ trở thành kẻ đòi nợ thuê nhà thống lý. Và bản năng của một người con sống gắn bó với núi rừng, thích săn bắn đã đẩy A Phủ đến hiện thực phũ phàng: bị trói. Và chính hoàn cảnh éo le đó đã đánh thức lòng nhân ái trong Mị. Nhưng tình yêu ấy không tự dưng nảy sinh trong Mị mà là kết quả của một quá trình đấu tranh trong thế giới nội tâm của nàng. Những ngày đầu tiên, tôi vô cảm, thờ ơ với hiện thực trước mắt: “A Phủ cũng là cái xác chết đứng đó”. Chỉ riêng câu nói thôi đã chứng tỏ sự tê tái trong tâm hồn tôi. Bước ngoặt bắt đầu bằng những giọt nước mắt: “Đêm đó A Phủ đã khóc. Một dòng nước mắt lấp lánh trườn dài trên đôi má sạm đen của cô. Và giọt nước mắt còn lại là giọt cuối cùng làm đầy cốc. Nó đưa tôi từ cõi lãng quên trở về cõi ký ức. Tôi nhớ mình đã bị trói, đau đớn và bất lực. Tôi cũng khóc, nước mắt chảy dài trên cổ, xuống cằm, tôi không thể nào lau đi. A Phủ, hay nói đúng hơn là giọt nước mắt của A Phủ đã giúp em nhớ mình và thương xót mình.

Con người tôi lúc này đã tỉnh táo, tôi nhận thức được nỗi khổ mà mình phải chịu đựng và cảm thấy xót xa cho người cùng cảnh ngộ với mình là A Phủ. Nhưng nó cũng vượt quá giới hạn yêu em: "Em là phụ nữ ... Em chỉ còn biết chờ ngày xương rơi ở đây người kia phải chết". Nhưng khi cởi trói cho A Phủ xong, tôi tỉnh táo hơn và bất ngờ chạy theo A Phủ. Lòng ham muốn cuộc sống của một người dường như bùng lên trong Tôi, kết hợp với nỗi sợ hãi và lo lắng cho tôi. Tôi cảm thấy mình đã tìm lại được con người thật của mình, một con người tràn đầy sức sống và khát khao thay đổi số phận.

Phải nói rằng, nhà văn đã có sự am hiểu sâu sắc về đời sống của người dân Tây Bắc, có sự đồng cảm sâu sắc với những người phụ nữ nơi đây, chỉ có điều nhà văn mới phát hiện ra được vẻ đẹp ẩn sâu bên trong. trong trái tim của người phụ nữ bất hạnh ấy.

Thông qua nhân vật Mị, nhà văn đã đại diện cho toàn dân tố cáo các thế lực phong kiến ​​đã áp bức, bóc lột, chà đạp lên quyền sống cơ bản của con người. Qua nhân vật Tương tư, Tô Hoài ca ngợi khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng tự do, hạnh phúc của những con người nghèo khổ ấy, đồng thời thể hiện tình đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, nghĩa tình giai cấp của dân tộc Việt Nam trong cuộc sống. gian nan.

- / -

Vậy là trường ĐH KD & CN Hà Nội đã trình bày xong bài văn mẫu Hãy tóm tắt ngắn gọn về nhân vật Mị. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12

[rule_{ruleNumber}]

Tuyển chọn những bài văn hay Tóm tắt ngắn gọn nhất về nhân vật của Tôi. Với những bài văn mẫu hay và chi tiết dưới đây sẽ giúp các em học sinh có thêm tài liệu hữu ích cho việc học tập môn văn. Hãy cùng tham khảo!

Tóm tắt bài Nhân vật tôi – Bài mẫu 1

Em là một cô gái xinh đẹp với đôi tai thổi sáo, bao chàng trai theo đuổi nhưng cuối cùng em lại bị A Sử bắt về nhà làm con dâu xóa nợ cho nhà Thống Lý Pá Tra. Lúc đầu, tôi rất buồn và tuyệt vọng, tìm đến cái chết nhưng vì thương bố nên tôi tiếp tục sống. Sau một thời gian khổ sở, tôi cũng quen dần, chỉ loanh quanh như con rùa trong xó xỉnh; không buồn cũng không vui. Năm đó, Hồng Ngải đón giao thừa muộn, tôi lén uống rượu, trong cơn say tôi như sống lại những ngày trước, tôi muốn ra ngoài nhưng lại bị A Sử đánh và trói ở góc nhà. Tôi đã được cởi trói để chăm sóc A Shi khi anh ấy bị A Fu đánh. Một lần thấy A Phủ bị trói ở góc nhà và khóc lóc vì bị mất bò, ta liền cắt dây trói cho A Phủ rồi theo A Phủ về Phiêng Sa.

Tóm tắt bài Nhân vật tôi – Bài mẫu 2

Bố mẹ tôi lấy nhau vì thiếu tiền nên phải vay tiền đốc. Sau này, Mị lớn lên xinh đẹp thì bị A Sử – con trai nhà thống lí Pá Tra bắt giữ. Tôi đau khổ, định tự tử nhưng được bố can ngăn nên tiếp tục sống như một cái xác không hồn, hàng ngày làm việc như một cái máy, một con người. Đêm tình xuân uống rượu nhớ những ngày son rỗi. Tôi định đi ra ngoài, nhưng A Sử đã kìm nén tôi. Tôi được một người phụ nữ trong nhà cởi trói để hái thuốc và chăm sóc chồng thì bị A Phúc đánh. Một lúc sau, A Phủ bị mất con bò của nhà thống lý, bị trói vào góc nhà bỏ đói, thấy A Phủ ứa nước mắt, thấy thương nên cắt dây trói rồi chạy theo A Phủ về Phiêng Sa. Điều này theo sau cuộc Cách mạng.

Sau khi Tổng kết nhân vật Mị, mời các bạn tham khảo bài văn mẫu Phân tích nhân vật Mị trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ của Trịnh Hoài Đức.

Phân tích nhân vật của tôi

Tô Hoài là một nhà văn rất thành công trong số những cây bút văn xuôi hiện đại. Các tác phẩm của anh thường viết về những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày. Tác phẩm Vợ chồng A Phủ là một tác phẩm viết về đề tài Tây Bắc mang những giá trị sâu sắc. Nhân vật tiêu biểu trong tác phẩm là Mị, một người phụ nữ chịu nhiều bất hạnh nhưng với tâm hồn cao đẹp và nghị lực sống mạnh mẽ đã đứng lên đấu tranh để tìm lại hạnh phúc cho mình.

Nhân vật My xuất hiện trong lời giới thiệu của tác giả ở đầu truyện, gợi cho người đọc một sức hút kỳ lạ. Chỉ bằng một vài từ ngữ, tác giả đã cho người đọc hình dung ra cuộc sống khốn khó mà Mị đang phải gánh chịu trong nhà thống lí Pá Tra. “Ai ở xa về, có dịp vào nhà thống lý Pá Tra thường thấy cô gái quay sợi gai bên tảng đá trước cửa, cạnh đoàn tàu ngựa. Bao giờ cũng vậy, dù quay sợi, băm cỏ ngựa, dệt vải, chặt củi hay gánh nước suối, bà đều cúi gằm mặt, mặt buồn rười rượi.


Hình ảnh một cô gái với vẻ mặt vô hồn và đôi mắt bên cạnh guồng quay, tảng đá, đoàn tàu ngựa; Cô gái là con dâu của nhà thống trị quyền lực và giàu có nhưng sao gương mặt lúc nào cũng “đượm buồn”. Gương mặt ấy gợi ra một số phận đau khổ, bất hạnh nhưng cũng ẩn chứa một sức mạnh.

Tôi trước đây là một cô gái xinh đẹp của vùng núi Tây Bắc, cô ấy tài sắc vẹn toàn, có tâm hồn đầy khát khao sống, khát khao được yêu, có nhiều người yêu và cô ấy cũng đã trao gửi tình yêu. cho một chàng trai làng yêu cô tha thiết.

Nhưng số phận may mắn đã không đến với cô, cô gái tài năng vùng cao ấy đã phải chịu một cuộc đời đầy bất hạnh. Để cứu sống cha, cuối cùng cô đã bán mình và sống như một cô con dâu trong nhà thống lý. Trên danh nghĩa con dâu, bà phải chịu mọi vất vả khi làm người hầu. Thân phận của tôi không chỉ là thân trâu, ngựa thồ, có khi ban đêm đứng cào chân, nhai cỏ, đàn bà con gái trong nhà ngày đêm vùi đầu vào công việc. .

Cô không chỉ bị dày vò về thể xác mà còn bị dày vò bởi một nỗi đau tinh thần không thể nguôi ngoai. Một tân nương từng yêu say đắm nay đã câm lặng, “lui về như rùa nuôi trong góc bể”. Và đặc biệt là hình ảnh căn phòng của tôi, đóng lỗ vuông bằng bàn tay, ngồi trong đó, tôi luôn nhìn thấy ánh trăng trắng mờ ảo, không biết là sương hay nắng. Đó thực sự là một loại địa ngục trần gian giam giữ cơ thể tôi, cô lập linh hồn tôi khỏi sự sống, và cướp đi tuổi trẻ và sức sống của cô ấy. Tiếng nói tố cáo chế độ phong kiến ​​ở vùng núi nơi đây được cất lên nhân danh quyền sống. Chế độ đó đáng bị lên án, vì nó làm khô cạn sức sống, dập tắt ngọn lửa vui sống ở những con người vô cùng đáng sống.
Quá đau khổ và muốn giải thoát cho mình bằng cái chết nhưng lại lo cho bố nên cố gắng sống. Khi cha tôi không còn nữa, tôi đã trôi đi, kéo dài sự tồn tại kiêu căng của mình, như một vật vô cảm. Muốn chết có nghĩa là vẫn muốn chiến đấu với một sinh mệnh không phải là sống, cũng có nghĩa là rốt cuộc vẫn muốn sống. Và khi tôi không muốn chết, nghĩa là nhiệt huyết sống của tôi không còn, thì việc lên núi, đi rẫy, đi cắt cỏ, gánh nước … chỉ còn là cái xác không hồn của tôi.

Cuộc sống của tôi diễn ra thất thường từ ngày này qua tháng khác, tưởng rằng con người thật của tôi đã chết. Nhưng bên trong hình ảnh cụ rùa vẫn còn đó một con người, với khát vọng sống mãnh liệt. Khát vọng hạnh phúc có thể bị chôn vùi, bị lãng quên trong sâu thẳm một tâm hồn chai cứng bởi đau khổ, nhưng không thể tiêu tan. Khi gặp thời cơ thuận lợi, nó sẽ bùng cháy trở lại. Và khát vọng hạnh phúc ấy bỗng bùng cháy, thật nồng nàn và đau đớn trong một đêm xuân ngập tràn tiếng gọi của tình yêu.

Chính không khí mùa xuân Hồng Ngải năm ấy đã khơi dậy sức sống của người dân Mỵ. Gió lạnh, màu vàng của cỏ, sự thay đổi màu sắc kỳ diệu của những bông hoa xinh đẹp đã góp phần tạo nên sự nổi loạn trong một tâm hồn đã tê liệt vì đau khổ suốt bao năm. Tác nhân quan trọng là hơi rượu. Ngày Tết năm đó, tôi cũng uống rượu, tôi lén uống từng bát, “uống cạn” rồi say khướt, ngất đi. Cơn say đồng thời gây ra sự lãng quên và mang lại nỗi nhớ. Tôi quên đi thực tại (thấy mọi người nhảy múa, mọi người hát nhưng không nghe được, không nhìn thấy và uống rượu luôn không ngon) nhưng nhớ ngày trước (ngày xưa, tôi thổi sáo cũng giỏi … ), và quan trọng Quan trọng hơn, tôi vẫn nhớ rằng tôi là một con người, vẫn có quyền được sống như một con người: “Tôi vẫn còn trẻ. Tôi muốn đi chơi. Bao nhiêu người có gia đình cũng đi chơi Tết. Hơn nữa, tôi và A Sử không có tình cảm với nhau nhưng vẫn phải ở bên nhau ”.

Tiếng sáo thực sự ý nghĩa bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. Tiếng sáo cứ văng vẳng trong đầu tôi, nó đã trở thành tiếng nói của trái tim thiếu nữ. Tôi thức dậy với sức sống tiềm ẩn và cảm giác về bản sắc. Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, ta thấy Mị đầy mâu thuẫn. Lòng tôi xao xuyến, nhưng tôi vẫn theo quán tính bước vào phòng, ngồi xuống giường nhìn ra lỗ vuông vầng trăng trắng mờ ảo. Và khi ham muốn sống trỗi dậy, ý nghĩ đầu tiên là muốn chết ngay lập tức.

Hòa mình vào không khí rộn ràng của mùa xuân, tâm hồn tưởng như đã chết của tôi dần được sưởi ấm, nó lớn dần lên và chiếm trọn tâm hồn và suy nghĩ của tôi, cho đến khi tôi hoàn toàn chìm đắm trong đó. trong ảo giác: “Tôi muốn đi chơi. Tôi cũng đi chơi. “Cho đến lúc đó, tôi mới hành động như một kẻ mộng du: tua lại tóc, mặc thêm váy hoa, rồi kéo áo sơ mi ra. Tất cả những điều này, tôi đã làm như trong mơ, hoàn toàn làm được. không thấy A Sử vào, không nghe A Sử hỏi.

Dù bị A Sử trói vào cột nhưng nàng vẫn chìm đắm trong những giấc mơ thanh xuân, bồng bềnh trong cảm giác du xuân. Tâm hồn tôi vẫn đang sống trong thực tế ảo, những sợi dây của cuộc sống thực không thể ngay lập tức làm người mộng du giật mình. Cảm giác hiện tại thật phũ phàng, tôi chỉ cảm thấy khi chân bước theo tiếng sáo mà chân tay đau nhức, không cử động được. Nhưng nếu giấc mơ không đến nữa, sự thức tỉnh cũng không. Có một khoảng thời gian chùn bước khác giữa mơ và thức, giữa tiếng sáo và tiếng dây đau đớn và tiếng ngựa đá vào tường, nhai cỏ, cào chân. Mà hiện tại ngược lại là dần dần tỉnh lại, tê dại đau nhức dần dần biến mất, để sáng hôm sau trở lại vị trí con rùa nuôi trong im lặng, mà còn im lặng hơn trước.

Sức sống chập chờn của bạn đã bùng lên thành hành động, đó là hành động cởi trói cho A Phủ. Cũng như Mị, A Phủ là nạn nhân của chế độ phong kiến ​​độc tài trên núi. Những va chạm tự nhiên của tuổi trẻ trong những đêm tình mùa xuân đã khiến A Phủ trở thành kẻ đòi nợ thuê nhà thống lý. Và bản năng của một người con sống gắn bó với núi rừng, thích săn bắn đã đẩy A Phủ đến hiện thực phũ phàng: bị trói. Và chính hoàn cảnh éo le đó đã đánh thức lòng nhân ái trong Mị. Nhưng tình yêu ấy không tự dưng nảy sinh trong Mị mà là kết quả của một quá trình đấu tranh trong thế giới nội tâm của nàng. Những ngày đầu tiên, tôi vô cảm, thờ ơ với hiện thực trước mắt: “A Phủ cũng là cái xác chết đứng đó”. Chỉ riêng câu nói thôi đã chứng tỏ sự tê tái trong tâm hồn tôi. Bước ngoặt bắt đầu bằng những giọt nước mắt: “Đêm đó A Phủ đã khóc. Một dòng nước mắt lấp lánh trườn dài trên đôi má sạm đen của cô. Và giọt nước mắt còn lại là giọt cuối cùng làm đầy cốc. Nó đưa tôi từ cõi lãng quên trở về cõi ký ức. Tôi nhớ mình đã bị trói, đau đớn và bất lực. Tôi cũng khóc, nước mắt chảy dài trên cổ, xuống cằm, tôi không thể nào lau đi. A Phủ, hay nói đúng hơn là giọt nước mắt của A Phủ đã giúp em nhớ mình và thương xót mình.

Con người tôi lúc này đã tỉnh táo, tôi nhận thức được nỗi khổ mà mình phải chịu đựng và cảm thấy xót xa cho người cùng cảnh ngộ với mình là A Phủ. Nhưng nó cũng vượt quá giới hạn yêu em: “Em là phụ nữ … Em chỉ còn biết chờ ngày xương rơi ở đây người kia phải chết”. Nhưng khi cởi trói cho A Phủ xong, tôi tỉnh táo hơn và bất ngờ chạy theo A Phủ. Lòng ham muốn cuộc sống của một người dường như bùng lên trong Tôi, kết hợp với nỗi sợ hãi và lo lắng cho tôi. Tôi cảm thấy mình đã tìm lại được con người thật của mình, một con người tràn đầy sức sống và khát khao thay đổi số phận.

Phải nói rằng, nhà văn đã có sự am hiểu sâu sắc về đời sống của người dân Tây Bắc, có sự đồng cảm sâu sắc với những người phụ nữ nơi đây, chỉ có điều nhà văn mới phát hiện ra được vẻ đẹp ẩn sâu bên trong. trong trái tim của người phụ nữ bất hạnh ấy.

Thông qua nhân vật Mị, nhà văn đã đại diện cho toàn dân tố cáo các thế lực phong kiến ​​đã áp bức, bóc lột, chà đạp lên quyền sống cơ bản của con người. Qua nhân vật Tương tư, Tô Hoài ca ngợi khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng tự do, hạnh phúc của những con người nghèo khổ ấy, đồng thời thể hiện tình đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, nghĩa tình giai cấp của dân tộc Việt Nam trong cuộc sống. gian nan.

– / –

Vậy là trường ĐH KD & CN Hà Nội đã trình bày xong bài văn mẫu Hãy tóm tắt ngắn gọn về nhân vật Mị. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12

Bạn thấy bài viết Tóm tắt nhân vật Mị ngắn gọn nhất

(hay nhất) có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu  không hãy comment góp ý thêm về Tóm tắt nhân vật Mị ngắn gọn nhất

(hay nhất) bên dưới để https://hubm.edu.vn/ có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website ĐH KD & CN Hà Nội

Nguồn: hubm.edu.vn

#Tóm #tắt #nhân #vật #Mị #ngắn #gọn #nhất #hay #nhất

ĐH KD & CN Hà Nội

Trường Đại học Quản lý và Kinh doanh Hà nội là một trường dân lập, thuộc Hội Khoa học Kinh tế Việt Nam, được phép thành lập theo Quyết định số 405/TTg, ngày 15/6/1996 của Thủ tướng Chính phủ. Trường chịu sự quản lý Nhà nước của Bộ Giáo dục và Đào tạo. Hệ thống văn bằng của Trường nằm trong hệ thống văn bằng quốc gia. Ngày 15/09/2006 Thủ tướng Chính phủ đã ra quyết định số 750/QĐ-TTg về việc đổi tên trường thành Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button